by Tue Dec 28, 2010 6:24 am
BỌN VIỆT GIAN CỘNG SẢN BÁN NƯỚC BIẾN VIỆT NAM THÀNH KHU TỰ TRỊ CỦA HÁN CỘNG
Tin liên quan:
Hội Nghị Sát Nhập Việt Nam vào China: Tỉnh hay Khu Tự Trị ? (Ninh Cơ ghi lại. Trích tài liệu chép lại từ băng ghi âm cuộc họp mật giữa đại diện Tổng Cục Tình Báo Hoa Nam và Tổng Cục 2 Việt Nam để lưu trữ, được bảo quản theo chế độ tuyệt mật).
Và cái gì chờ đợi cũng đã đến, khi tổ chức Wikileaks công bố một tài liệu “tuyệt mật” động trời liên quan đến Việt nam. Đó là biên bản họp kín giữa ông Nguyễn Văn Linh Tổng BT Đảng CSVN, ông Đỗ Mười Chủ tịch HĐBT đại diện cho phía Việt nam và ông Giang Trạch Dân Tổng BT và ông Lý Bằng Thủ tướng Chính phủ đại diện cho phía Trung quốc trong hai ngày 3-4/9/1990 tại Thành đô.
Trong tài liệu tuyệt mật liên quan tới Việt nam này của mình, Wikileaks khẳng định thông tin dưới đây nằm trong số 3.100 các bức điện đánh đi từ Hà nội và Thành phố Hồ Chí Minh của cơ quan ngoại giao Hoa kỳ tại Việt nam gửi chính phủ Hoa kỳ, tài liệu này có đoạn ghi rõ “… Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng thành công CNCS, Đảng CSVN và nhà nước Việt nam đề nghị phía Trung quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt nam xin làm hết mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh dày công xây đắp trong quá khứ và Việt nam bảy tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp nhận và đề nghị phía Trung quốc để Việt nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh như Trung quốc đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng tây…. Phía Trung quốc đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, cho thời hạn phía Việt nam trong thời hạn 30 năm (1990-2020)để Đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung quốc”.
Những ngày này, những tin tin thời sự quốc tế thuộc hàng đầu trên các kênh truyền hình ngoại quốc nổi tiếng như BBC, CNN.. chắc chắn sẽ là tin về sự căng thẳng của hai miền Nam – Bắc Triều tiên đang đứng trên bờ vực của một cuộc chiến tranh trên bán đảo Triều tiên chắc chắn là vấn đề số một và vấn đề thứ hai là những thông tin mà tổ chức Wikileaks dọa sẽ công bố công khai những tin tức tuyệt mật của ngành ngoại giao Hoa kỳ.
Được biết những thông tin mà Wikileaks dọa công khai bao gồm 251.287 tài liệu mà Wikileaks có được là tin trao đổi giữa 250 đại sứ quán và lãnh sự quán Hoa Kỳ tại hơn 90 nước trên thế giới với Washington. Cũng theo thông báo của tổ chức Wikileaks cho biết hiện nay họ có trong tay những thông tin liên quan đến Việt nam, đó là những tài liệu từ các cuộc trao đổi giữa các nhà ngoại giao Hoa Kỳ ở Việt Nam và chính phủ Mỹ, với hơn 2.300 bức điện tín gửi đi từ Đại sứ quán Hoa Kỳ ở Hà Nội và gần 800 từ Lãnh sự quán ở thành phố Hồ Chí Minh. Theo họ, trong số hơn 3100 điện tín này có cả những loại thuộc diện “tuyệt mật”.
Cho tới nay Wikileaks mới công bố nội dung của hơn 200 bức điện tín trong số hơn 251.287 bức mà họ có và trong số các thông tin ít ỏi được công bố nhỏ giọt ngày hôm nay (30/11)có hai tin liên quan đến Trung quốc và Bắc Triều tiên rất có giá trị. Đó là tin các quan chức Trung quốc tuyên bố ủng hộ thống nhất hai miền Bắc và Nam Triều tiên vào thời gian sau hai năm lãnh tụ Kim Jong Il qua đời, và chính quyền mới của nước Triều tiên thống nhất sẽ do chính quyền Soul quản lý. Và tin thứ hai là phát biểu của một quan chức cao cấp Trung quốc nói với Thứ trưởng Ngoại giao Nam Triều tiên, khi cho biết rằng thế hệ lãnh đạo trẻ Trung quốc hiện nay không hài lòng và coi chính thể ở Bắc Triều tiên của gia đình họ Kim là đưa trẻ hư không biết nghe lời.
Hai tin rò rỉ kiểu này khác hẳn với sự hiểu biết và phán đoán của mọi người về thái độ của Trung quốc với Bắc Triều tiên, đó là ai cũng nghĩ rằng bằng mọi giá không bao giờ Trung quốc bỏ rơi nước láng giềng cộng sản đàn em này. Có lẽ những tin bí mật của Wikileak tiết lộ rất có giá trị như họ thông báo trước, vì thế sẽ còn có nhiều tin động trời trong số 3.100 bức điện từ các cuộc trao đổi giữa các nhà ngoại giao Hoa Kỳ ở Việt Nam và chính phủ Mỹ, được gửi đi từ Đại sứ quán Hoa kỳ ở Hà nội và Lãnh sự quán tại TP Hồ Chí minh.
Những ngày gần đây, không chỉ có các chính khách Hoa kỳ, mà hầu hết các chính khách trên thế giới đang ở tâm trạng hồi hộp, căng thẳng đến nghẹt thở khi chờ đón sự công bố của tổ chức Wikileaks trong đó có các chính khách hàng đầu của Việt nam cũng hết sức lo lắng khi những điều “tuyệt mật” sẽ bị Wikileaks dọa sẽ công bố.
Đoạn tin đầu nói trên về Biên bản họp kín tháng 9/1990 tại Thành Đô giữa lãnh đạo cao cấp Việt nam và Trung quốc, cũng chỉ là một tin mang tính chất giả thiết của tác giả mà nó có nhiều khả năng khi bị bạch hóa có thể xảy ra mà thôi, chứ đó không phải tin chính thức của Wikileaks.
Điều quan trọng ở đây là, những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đối với đảng CSVN nếu như tin này là tin chính thức do Wikileaks công bố trong một ngày gần đây. Chúng ta có quyền phỏng đoán và chuẩn bị tinh thần cho mọi người và cá nhân mình trước sự thật không mấy tốt đẹp, mà nó liên quan tới sự tồn tại của đảng CSVN trong vai trò lãnh đạo xã hội và nhà nước. Vì nếu khi ta đối chiếu với các tin tức liên quan đến việc phía Việt nam đã cho Trung quốc thuê nhiều chục ngàn hecta rừng đầu nguồn biên giới, lá cờ Trung quốc có 6 ngôi sao (thay vì cờ Trung quốc chỉ có 5 ngôi sao)xuất hiện tại một nhà hàng Trung quốc tại Vũng tàu, hay Dự án boxit Tây nguyên và gần đây nhất là tin Trung quốc tiến hành thu hồi hàng loạt cột mốc biên giới với Việt nam có từ thời Hiệp định Pháp-Thanh (1887) … Trong đàm phán biên giới, họ ép ta làm ta mất một nửa thác Bản Giốc, dân ta cũng không được đặt chân đến Ải Nam quan nữa, tất cả ta mất hàng trăm km2 đất. Họ xóa hiệp định phân định ranh giới vịnh Bắc Bộ giữa hai Chính phủ Pháp – Thanh (do lịch sử để lại) đòi chia lại, ăn hơn của ta một phần hải phận thì giả thiết trên là hoàn toàn có cơ sở xảy ra.
Những cái đó có phải là những bước tiến hành âm thầm trong kế hoạch 30 năm để đưa Việt nam trở thành một Khu tự trị của nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa hay không? Trong cuộc sống thì cái gì cũng có thể xảy ra, vì sẽ có những điều sự thật lại nằm trong những điều mà ta tưởng rằng không thể có hay không thể xảy ra. Vấn đề nêu trên là một ví dụ nhỏ, có thể lắm chứ.
Xin vui lòng chờ tổ chức Wikileaks họ sẽ chính thức công bố trong một thời gian gần đây cho mọi người toàn thế giới rõ.
Ngày 01/12/2010 Kami - Nguồn : baotoquoc.com *** ( Quí vị nghĩ sao về nội dung bài chủ ! ) *** hoaibao=T_N_D_
Wikileaks: VN Thành Khu Tự Trị của Hán Cộng (1990-2020)
ĐẠI HỌA MẤT NƯỚC và KẺ THÙ TRUYỀN KIẾP PHƯƠNG BẮC - HÁN CỘNG
Trong một tương lai không xa đưa đất nước và dân tộc đi vào vòng nô lệ của Trung Cộng.
Bản tin nói về một thời hạn 30 năm (từ 1990 đến 2020) mà Trung cộng "đồng ý" để đảng cọng sản Việt Nam giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập "đại gia đình các dân tộc Trung quốc". 20 năm qua đảng CS và chính quyền Hà nội đã "giải quyết" rất nhiều bước theo lệnh quan thầy. Nay chỉ còn 10 năm nữa thôi, người Việt yêu nước hãy làm tất cả những gì có thể, để chận đứng những bước còn lại, đồng thời lật đổ nhà cầm quyền và đảng CS Việt Nam giành lại quyền tự chủ đất nước.
Wikileaks – Kế hoạch cho Việt nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh
Như sét đánh ngang tai, thông tin rò rỉ từ các tài liệu của hệ thống trang tin điện tử Wikileaks cho biết các nhà lãnh đạo Cộng sản Việt Nam từng lạy lục Trung Cộng để được là một tỉnh tự trị của Trung Cộng, đã làm khắp nơi bùng nổ ý niệm coi Ðảng Cộng sản Việt Nam là một tổ chức bán nước. Những thông tin này được tiết lộ từ một Hội Nghị nhằm Sát Nhập Việt Nam vào Trung cộng. Toàn bộ tài liệu được chép lại từ băng ghi âm cuộc họp mật giữa đại diện Tổng Cục Tình Báo Hoa Nam vàTổng Cục 2 Việt Nam để lưu trữ, được bảo quản theo chế độ tuyệt mật.
Cả bộ máy Cộng sản Việt Nam đều chết lặng khi tổ chức Wikileaks công bố một tài liệu tuyệt mật động trời liên quan đến Việt Nam. Ðó là biên bản họp kín giữa ông Nguyễn Văn Linh Tổng Bí thư Ðảng Cộng sản Việt Nam, ông Ðỗ Mười Chủ tịch, lúc bấy giờ là Hội đồng bộ trưởng đại diện cho phía Việt nam và ông Giang Trạch Dân, lúc đó là Tổng bí thư, cùng ông Lý Bằng Thủ tướng Chính phủ đại diện cho phía Trung Cộng trong hai ngày 3 và 4 tháng 9 năm 1990 tại Thành Ðô.
Trong tài liệu tuyệt mật liên quan tới Việt nam này của mình, Wikileaks khẳng định thông tin dưới đây nằm trong số 3.100 các bức điện đánh đi từ Hà nội và Thành phố Hồ Chí Minh của cơ quan ngoại giao Hoa kỳ tại Việt nam gửi chính phủ Hoa kỳ, tài liệu này có đoạn ghi rõ :
“… Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng thành công CNCS, Đảng CSVN và nhà nước Việt nam đề nghị phía Trung quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt nam xin làm hết mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh dày công xây đắp trong quá khứ và Việt nam bảy tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp nhận và đề nghị phía Trung quốc để Việt nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh như Trung quốc đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng tây…. Phía Trung quốc đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, cho thời hạn phía Việt nam trong thời hạn 30 năm (1990-2020) để Đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung quốc”.
Trong tài liệu tuyệt mật liên quan tới Việt Nam này của mình, Wikileaks khẳng định thông tin dưới đây nằm trong số 3100 các bức điện đánh đi từ Hà nội và Saigon của cơ quan ngoại giao Hoa kỳ tại Việt nam gửi chính phủ Hoa kỳ, tài liệu này có đoạn ghi rõ vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng thành công chủ nghĩa Cộng sản, Ðảng Cộng sản Việt Nam và nhà nước Việt nam đề nghị phía Trung quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước.
Phía Việt nam xin làm hết mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao trạch Ðông và Chủ tịch Hồ Chí Minh dày công xây đắp trong quá khứ, và Việt nam bảy tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp nhận và đề nghị phía Trung Cộng để Việt Nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh như Trung Cộng đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây.
Phía Trung Cộng đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, cho thời hạn phía Việt Nam trong thời hạn 30 năm từ năm 1990 đến năm 2020 để Ðảng Cộng sản Việt Nam giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Cộng. Những ngày này, những tin tin thời sự quốc tế thuộc hàng đầu trên các đài truyền hình ngoại quốc nổi tiếng như BBC, CNN.. chắc chắn sẽ là tin về sự căng thẳng của hai miề n Nam và Bắc Hàn đang đứng trên bờ vực của một cuộc chiến tranh trên bán đảo Triều tiên chắc chắn là vấn đề số một, và vấn đề thứ hai là những thông tin mà tổ chức Wikileaks dọa sẽ công bố công khai những tin tức tuyệt mật của ngành ngoại giao Hoa kỳ.
Ðược biết những thông tin mà Wikileaks dọa công khai bao gồm 251,287 tài liệu màWikileaks có được là tin trao đổi giữa 250 toà đại sứ và tổng lãnh sự Hoa Kỳ tại hơn 90 nước trên thế giới với Washington. Cũng theo thông báo của tổ chức Wikileaks cho biết hiện nay họ có trong tay những thông tin liên quan đến Việt Nam, đó là những tài liệu từ các cuộc trao đổi giữa các nhà ngoại giao Hoa Kỳ ở Việt Nam và chính phủ Mỹ, với hơn 2300 bức điện tín gửi đi từ Toà Ðại sứ Hoa Kỳ ở Hà Nội và gần 800 từ Tổng Lãnh sự ở Saigon. Theo họ, trong số hơn 3100 điện tín này có cả những loại thuộc diện tuyệt mật.
http://thegioimoionline.com/tm.php?recordID=1663
Những ngày gần đây, không chỉ có các chính khách Hoa kỳ, mà hầu hết các chính khách trên thế giới đang ở tâm trạng hồi hộp, căng thẳng đến nghẹt thở khi chờ đón sự công bố của tổ chức Wikileaks trong đó có các chính khách hàng đầu của Việt nam cũng hết sức lo lắng khi những điều “tuyệt mật” sẽ bị Wikileaks dọa sẽ công bố...
Điều quan trọng ở đây là, những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đối với đảng CSVN nếu như tin này là tin chính thức do Wikileaks công bố trong một ngày gần đây. Chúng ta có quyền phỏng đoán và chuẩn bị tinh thần cho mọi người và cá nhân mình trước sự thật không mấy tốt đẹp, mà nó liên quan tới sự tồn tại của đảng CSVN trong vai trò lãnh đạo xã hội và nhà nước.
Vì nếu khi ta đối chiếu với các tin tức:
Những cái đó có phải là những bước tiến hành âm thầm trong kế hoạch 30 năm để đưa Việt nam trở thành một Khu tự trị của nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa hay không? Trong cuộc sống thì cái gì cũng có thể xảy ra, vì sẽ có những điều sự thật lại nằm trong những điều mà ta tưởng rằng không thể có hay không thể xảy ra. Vấn đề nêu trên là một ví dụ nhỏ, có thể lắm chứ.
Xin vui lòng chờ tổ chức Wikileaks họ sẽ chính thức công bố trong một thời gian gần đây cho mọi người toàn thế giới rõ.
Ngày 01/12/2010
Lời ghi chú của WebMa :
Chúng tôi đã được tài liệu nầy từ hơn nửa năm rối, nhưng chưa tiếp sức phổ biến, vì có nghi ngờ về tính cách xác thực của nó.
Nhưng nay chúng tôi quyết định góp phần phổ biến vì tình hình VN đã biến chuyển hoàn toàn đúng theo những gì đã được ghi trong tài liệu nầy.
http://www.nationalistvietnameseforum.c ... 061509.wma
Hội Nghị Sát Nhập Việt Nam vào China : Tỉnh hay Khu Tự Trị ? (Ninh Cơ ghi lại. Trích tài liệu chép lại từ băng ghi âm cuộc họp mật giữa đại diện Tổng Cục Tình Báo Hoa Nam và Tổng Cục 2 Việt Nam để lưu trữ, được bảo quản theo chế độ tuyệt mật).
Thưa các đồng chí.
Trong mấy ngày qua, ta đã cùng nhau thảo luận nhiều vấn đề, đạt được đồng thuận về căn bản, tuy không khỏi có sự tranh biện về tiểu tiết. Khép lại, ta có thể hài lòng khẳng định hội nghị đã thắng lợi và thắng lợi lớn. Xin các đồng chí hoan hỉ cạn chén.
Trong lời phát biểu kết thúc hội nghị, Lương Tư Lệnh nhấn mạnh : « Những gì được đưa ra bàn ở hội nghị chung quy chỉ là những điều đã được đề cập nhiều lần từ nhiều năm trong những cuộc gặp gỡ các cấp tham mưu và cả cao cấp ». Với tư cách Chính Uỷ được đề cử ra chủ trì hội nghị tôi xin tóm tắt vài điều cần thiết.
Trước hết, hội nghị nhất trí cao về quan điểm không có và không hề có chuyện China thôn tính Việt Nam. China không có nhu cầu thôn tính nước nào. Các nước lân bang đều nghèo. Họ cần đến China hơn là China cần đến họ. Những cái họ có đều ở dạng tiềm năng dưới đất hoặc ngoài biển. Không có China giúp đỡ thì chẳng khai thác được. Trong giai đoạn phải dồn toàn lực cho phát triển kinh tế, mà Ðặng Tiểu Bình lãnh tụ đã vạch ra, mọi sự đèo bồng đều vô nghĩa. Chúng kiềm hãm bước tiến vĩ đại của China vĩ đại. Thế mà ở Việt Nam lại có những luồng dư luận như thế đấy. Nào là China bá quyền, nào là China bành trướng. Thối lắm, thưa các đồng chí, không ngửi được.
Bọn dân chủ ở Việt Nam đã hô hoán rầm rĩ rằng cuộc vạch lại biên cương giữa China và Việt Nam là tranh chấp biên giới. Trong khi đàm phán, tất nhiên có những điều hai bên phải nhân nhượng nhau. Có chỗ lồi ra, có chỗ lõm vào, ở bên này hay bên kia. Nhưng, đó là kết quả của những thương thảo sòng phẳng, thuận mua vừa bán. Các đồng chí Việt Nam thấy chúng tôi nói thế, lại chỉ thanh minh mới chán. Như, Lê Thứ Trưởng (tức là ông Lê Công Phụng) trả lời phỏng vấn : « Thác Bản Giốc ta cứ tưởng là của ta, bạn cũng không bảo là của bạn.
Ðo ra mới biết là của ta chỉ có một phần ba. Vì tình hữu nghị với ta, bạn cho ta hưởng một nửa ». Nói thế là tốt. Nhưng vẫn cứ là thanh minh. Việc gì mà phải là thanh minh cơ chứ ; Với bọn phản động chuyên gây rối à ; Cứ thẳng tay trấn áp, bịt cái miệng chó của chúng lại. Cứ lừng chừng, thiếu kiên quyết. Cứ hữu khuynh nhân nhượng. Nhân nhượng là chết đấy. Phải quét cho bằng sạch, không thương xót bọn dân chủ. Không cho chúng được đàng chân lên đàng đầu. Vùi chúng xuống đất đen, không cho chúng ngóc đầu dậy. Nhưng, cái đó sẽ không còn là vấn đề trong tương lai.
Việc tiêu diệt bọn dân chủ dòi bọ sẽ không còn là việc của riêng các đồng chí Việt Nam. Nó sẽ là nhiệm vụ chung của tất cả chúng ta. Thưa các đồng chí. Hội nghị đã thành công là nhờ nó gạt được ra những chuyện lặt vặt vô bổ, đang là đề tài thời sự, để tập trung vào đại sự : bàn về chuyện hợp nhất hai quốc gia trong tương lai. Tương lai có thể chưa tới ngay, nhưng lại có thể rất gần. Vì thế, ta phải có viễn kiến và phải có sự chuẩn bị. Hợp kết China Việt Nam có thể là một mốc lịch sử vĩ đại trên đường phát triển của tổ quốc. Với tư cách tham mưu cho cấp cao hai bên, trong hội nghị này chúng ta bàn thẳng vào những phương án phát thảo những bước tiến hành cụ thể, những công việc cụ thể trong công tác chuẩn bị. Nào, xin cạn chén một lần nữa, mừng thắng lợi của hội nghị lịch sử này.
Trong tình thế hiện nay, Việt Nam không còn lựa chọn nào khác, không còn con đường nào khác hơn là trở về với tổ quốc China vĩ đại. Ði với Mỹ chăng ? Thì các đồng chí chạy đi đâu ? Trở về với tổ quốc thì các đồng chí mới tiếp tục tồn tại như những ông chủ duy nhất trước hiểm hoạ của bọn dòi bọ đang tích cực phản công nhằm tống cổ các đồng chí ra khỏi chỗ ngồi của mình. Hãy tưởng tượng một ngày nào đó, các đồng chí không được ngồi ở bàn giấy trong công thự, mà phải đi lang thang ngoài đường kiếm việc làm. Thật khủng khiếp. Vì thế, chúng ta phải chiến đấu hết mình cho sự tồn tại của chúng ta, cho con cháu chúng ta, tương lai của chúng ta, của con cháu chúng ta. Quyết không để lọt vào tay kẻ khác. Lũ dân chủ dòi bọ ấy có cả ở China.
Tôi thừa nhận điều đó. Nhưng chúng tôi thẳng thắn trấn áp chúng thắng lợi. Nhưng ở Việt Nam tình trạng có khác. Chúng hung hăn hơn, lì lợm hơn, là do các đồng chí thiếu kiên quyết. Nếu ở China có một Thiên An Môn, thì tại sao Việt Nam không có một cái tương tự ; Tôi xin bảo đảm với các đồng chí rằng, China sẽ tận tình chi viện cho các đồng chí, một khi có sự biến đe doạ quyền lợi của đồng chí, để bảo vệ các đồng chí. China không thiếu xe tăng dĩ chí trong vài Thiên An Môn ... Các đồng chí cứ hỏi Nông đồng chí (tức ông Nông Ðức Mạnh) xem Hồ đồng chí (tức là Hồ Cẩm Ðào) đã hứa hẹn gì trong cuộc gặp gỡ cấp cao vừa rồi. Nhưng đó là trong tình huống hiện nay. Trong tương lai thì hai nước đã là một, thì sẽ không phải như vậy.
Việc Việt Nam trở về với tổ quốc China vĩ đại là việc trước sau sẽ phải đến. Không sớm thì muộn. Mà sớm thì hơn muộn. Trong lịch sử, Việt Nam từng là quận huyện của China, là một nhánh của cây đại thụ China. China và Việt Nam là một. Ðó là chân lý đời đời. Ðó cũng là lời của Hồ đồng chí (tức là ông HCM) trong lễ tuyên thệ gia nhập đảng cộng sản China. Hồ đồng chí tôn kính còn dạy : « China, Việt Nam như môi với răng. Môi hở thì răng lạnh ». Có nghĩa là hai nước là hai bộ phận trong cùng một cơ thể. Nông đồng chí (tức là đồng chí Nông Ðức Mạnh) từng tự hào nhận mình là người Choang (Zhuang) trong cuộc gặp gỡ các đại biểu trong Quốc Vụ Viện. Mà dân tộc Choang là gì ; Là một bộ phận của đại gia đình các dân tộc China.
Trong thời đại hiện nay thì thế giới được tái phân chia sau đệ nhị thế chiến, thì Hoa Kỳ đã mất sự độc tôn trong sự trỗi dậy bất ngờ của tổ quốc chúng ta, thì sự sát nhập trở lại của Việt Nam và toàn bán đảo Ðông Dương tiếp theo là điều tất yếu. Thế nhưng chúng ta đều đã thấy, đã biết những biểu hiện lừng chừng, giao động lúc này lúc khác, trong ban lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam muốn người dựa lưng vào China, người dựa hơn con hổ giấy Hoa Kỳ. Bây giờ đã khác. Sự lựa chọn chỉ còn có một. Và ở đây, các đồng chí Việt Nam tỏ ra có lựa chọn đúng. Ngày nay, China vĩ đại phải dành lại vị trí đã có của mình. Có Việt Nam nhập vào, China đã vĩ đại lại càng thêm vĩ đại.
Thế giới hôm nay chỉ còn lại hai siêu cường. Ðó là China và Hoa Kỳ. Con hổ giấy Hoa Kỳ. Những việc mà bây giờ chúng ta phải làm. Tôi xin nhấn mạnh lại lần nữa. Không phải bây giờ mới làm, nhưng làm chưa đúng, làm chưa đủ, thì nay cần phải đẩy mạnh hơn nữa. Phải triển khai rộng hơn nữa là đè bẹp và tiêu diệt luận điệu tinh thần dân tộc vẫn còn tồn tại dai dẳng trong bọn kiên trì lập trường độc lập dân tộc. Ðặc biệt trong đám trí thức và vài phần tử công thần chủ nghĩa trong tướng lĩnh. Cần phải tiêu diệt cả về tinh thần, cả về vật chất.
Trong tướng lĩnh, phần nhiều là người của ta, do ta đào tạo, cất nhắc. Công này là nguyên chủ tịch Lê (tức là Lê Ðức Anh) người rất biết nhìn xa trông rộng. Tuy nhiên, lẫn vào đấy cũng vẫn có vài phần tử lừng chừng, giao động, chủ yếu do kém hiểu biết. Các đồng chí cần đả thông, bồi dưỡng thêm cho họ về lập trường, quan điểm và trường đảng các cấp. Mấy anh già sắp chết hay nói ngang thì phải đe nẹt cho chúng biết rằng, một khi đã bị coi là chống đảng thì chúng sẽ bị tước hết mọi tiêu chuẩn cao đang được hưởng, tất chúng sẽ im mồm. Ðám trí thức lèo tèo mới là đáng ngại.
Tuy chẳng có trong tay cái gì, nhưng chúng có khả năng kích động tinh thần nhân dân để cản trở sự hợp nhất. Nhưng không lo. Mao chủ tịch đã dạy : « Trí thức khởi xướng được, nhưng không làm được. Chúng chỉ lép bép lỗ miệng. Thấy súng lên đạn là chúng rùng rùng bỏ chạy ». Ðáng ngại là ở chỗ ấy, chỗ khởi xướng. Nhưng không đáng sợ cũng ở chỗ ấy. Ở chỗ bản tính trí thức, hãy lên đạn, hãy hô bắn thật to, đâu sẽ vào đấy. Lực lượng chủ yếu của chúng ta trong việc trấn áp bọn dân tộc chủ nghĩa là hai cánh quân. Về vật chất là công an, về tinh thần là truyền thông.
Công an sẽ được cung cấp mọi trang bị hiện đại nhất để đè bẹp mọi mưu toan đối kháng. Nhưng phải chú ý đến điểm này : Không được lạm dụng các phương tiện hiện đại. Chiếu cố những biện pháp truyền thống ít gây ồn ào, tránh những phản ứng quốc tế bất lợi. Truyền thông phải xừ dụng mọi phương tiện sẵn có. Tăng cường viết và nói hằng ngày hằng giờ, biện luận cho dân thấy cái lợi của việc sát nhập. Họ sẽ được hưởng mọi phúc lợi của người dân China hơn hẳn phúc lợi đang có. Họ sẽ không còn chuyện lủng củng vướng mắc về biên giới. Ngư dân được tha hồ đánh cá trên Biển Ðông này cũng là của họ mà không còn phải lo lắng : vì xâm phạm lãnh hải, bị hải quân China trừng phạt. Người dân khi xuất ngoại sẽ được cầm hộ chiếu của một nước lớn mà thế giới phải kiêng nể.
Tuy nhiên, tôi đặc biệt lưu ý các đồng chí là phải tiến hành kín đáo, để mọi việc chuẩn bị diễn ra như bình thường, không nhận thấy được. Trong khi chưa được hợp nhất, trung ương chính phủ, cũng như các tỉnh chính phủ, tuyệt đối không lộ ý đồ. Thỉnh thoảng cũng phải cho phát ngôn nhân trung ương chính phủ nói dăm ba câu phản đối về chủ quyền Tây Sa và Nam Sa. Và cho phép các báo đăng vài bài chiếu lệ về biên giới và hải đảo với mọi « sự cố » xảy ra trên biển như vừa rồi. Cứ tiếp tục ám chỉ một nước ngoài nào đó, hoặc một tàu lạ nào đó, không rõ quốc tịch là được. Ðừng quên xem thường các nhà báo. Họ là công bộc trung thành của ta. Thiếu họ không được. Hiện nay đang nổi lên sự phản đối China khai thác Bauxite ở miền Trung, ồn ào lắm, có vẻ hung hăng lắm. Nhưng là bề ngoài thôi. Chứ bề ở trong, bọn phản đối cũng thừa biết mọi sự đã an bày. Tiền đã trao thì cháo phải được múc. Bộ Chính Trị quyết không bỏ kế hoạch này.
Nhất là đồng chí Nông Ðức Mạnh. Là chuyện sinh tử của đồng chí Nông Ðức Mạnh nên đồng chí ấy rất cương quyết. Trong chuyện Bauxite, tôi thấy bên cạnh cái xấu lại có cái tốt đấy. Các đồng chí ạ ! Phải công bằng mà lập luận, một khi Việt Nam đã nhập vào China thì vùng Tây Nguyên của Việt Nam là của chung nước ta. Chưa chừng, trên sẽ thay đổi kế hoạch. Ta không khai thác ở đấy nữa, mà chuyển sang khai thác, thực hiện ở Châu Phi. Bauxite của ta, ta để đấy dùng sau. Cũng như ta đâu có vội khai thác cả tỷ tấn Bauxite ở Quảng Tây. Nói để các đồng chí phấn khởi. Về thực chất, qua con đường ngoại thương, đầu tư, ta nắm Châu Phi trong nhiều năm nay rồi. Ta đã mua hết các chính quyền ở đấy. Cái đó gọi là quyền lực mềm. China đến sau Phương Tây và Hoa Kỳ, vậy mà chỉ trong vòng 1 thập niên, ta đã quét sạch chúng khỏi đấy.
Ta còn chuyển dân mình sang Châu Phi, làm thành những vùng đất China trên lục địa đen kia nữa. Người China bây giờ có quyền nói : « Mặt trời không bao giờ lặn trên đất đai của tổ quốc ». Phải trấn an các cán bộ các cấp, từ trung ương cho đến địa phương để họ thấy rằng sau hợp nhất, mọi vị trí quyền lợi, bổng lộc của họ không bị suy suyển. Các đơn vị hành chính sẽ được giữ nguyên trong một thời gian dài trước khi áp dụng mô hình hành chánh chung của toàn quốc. Việc này rất quan trọng. Xin các đồng chí chớ coi thường. Lãnh đạo từ trung ương cho đến địa phương có thông thì dân mới thông. Nhân dân đã được giáo dục chu đáo trong nhiều năm, tinh thần tuyệt đối phục tùng lãnh đạo. Nhưng nếu họ thấy cấp trên của họ giao động, tư tưởng bất thông thì chính họ cũng sẽ giao động theo, trở thành mồi ngon cho những tư tưởng dân tộc chủ nghĩa. Thưa các đồng chí.
Còn lại việc cuối cùng là mô hình quản trị Việt Nam trong tổ quốc thống nhất. Tỉnh hay khu tự trị ? Chuyện này xin các đồng chí về nghĩ thêm, bàn thêm. Tỉnh thì cũng như Quảng Ðông, Quảng Tây. Về diện tích hơn kém không nhiều. Khu tự trị kiểu như khu tự trị Choang trong tỉnh Quảng Tây thì lại quá nhỏ về vai vế. Nông đồng chí vốn rất e ngại sự chống đối trong nội bộ. Mà làm khu tự trị với ý nghĩa lớn hơn thì lại vướng chuyện Tây Tạng. Bọn chó Ðạt Lai Lạt Ma cũng đang xin tự trị đấy, mà trung ương không thuận. Còn mấy đồng chí Việt Nam nêu ý kiến, hay là tổ chức China thành liên bang, Việt Nam sẽ là một nước hay một bang trong liên bang ấy. Ý kiến này không mới.
Nó đã từng được nêu lên. Nhưng các đồng chí thử nghĩ xem. Nếu như thế thì thống nhất làm sao được với bọn Tây Tạng, bọn Nội Mông, bọn Mãn Châu, bọn Hồi Bột. Chính chúng nó đang muốn cái đó để xưng độc lập, hoặc tự trị trong liên bang. Trên nguyên tắc thì đúng, là cái gì cũng được. Danh chính thì ngôn thuận. Nhưng nội dung bất biến. Vùng nào cũng chỉ là một bộ phận lãnh thổ của China. Có điều những danh hiệu độc lập, tự trị là cái rễ bị lồng vào đấy cái tinh thần dân tộc, mầm mống cho sự phận liệt. Không được. Quyết không được.
Thưa các đồng chí. Vấn đề hình thức nhưng lại có tầm quan trọng. Xin các đồng chí phát huy tự do tư tưởng ... (hết phần trích và dịch đoạn băng ghi âm).
Web Một Thời Phan Châu Trinh Ðà Nẵng
http://phanchautrinhdanang.com/
Nhân dân VN và các dân tộc trên thế giới nếu có quan tâm đến chính trường châu Á ở thập niên 90 thế kỷ trước thì chắc không lạ gì cụm từ "Hội nghị Thành Đô". Đứng về mặt khách quan và những ai không đi sâu nghiên cứu nội tình về mối quan hệ Việt Nam-Trung Hoa đồng thời không quan trọng chú ý đến ngôn từ chính trị thì sự kiện Thành Đô tháng 9/1990 gọi là "Hội nghị" thì không có gì phải bàn luận. Riêng về chính giới và nhất là nhân dân VN có quan tâm trăn trở đến sự hưng vong của đất nước thì có thể coi sự kiện trên là "Chiếu chỉ Thành Đô". Nói như thế có chủ quan và cực đoan lắm không? Để làm sáng tỏ luận điểm của mình tôi xin các bạn cho phép tôi đi hơi xa một chút.
Quan hệ Viêt Nam-Trung Hoa:
Là một mối quan hệ luôn là thời sự nóng và nóng mãi... cho dù hàng ngàn năm trước nó cũng trải qua bao phen máu lửa, bão tố, phong ba rồi yên ả nhưng có lẽ những cơn sóng bạc đầu đó biến dạng thành những đợt sóng ngầm và âm ỉ không bao giờ tắt lịm để chuẩn bị cho thời kỳ sau bộc phát gầm lên. Xét về mặt địa chính trị thì hai nước có một sự liên quan, kết dính tự ngàn xưa bởi núi sông biển đảo liền kề... từ đó những móc xích về chính trị, quân sự, kinh tế và văn hóa luôn ảnh hưởng cho nhau và nỗ lực tách rời, độc lập cho dù là từ phía nào cũng khó mà thực hiện. Nhưng qui luật muôn đời là "Nước chảy về vùng trũng", do đó nền văn minh, văn hóa Bắc phương hàng ngàn năm qua luôn chảy về phương Nam một cách tự nhiên và ào ạt mang theo bao hệ lụy... trong đó rực rỡ cũng nhiều và đen tối, độc hại chất chứa sự xâm thực đầy ác ý mưu mô đồng hóa thì luôn đầy dẫy và chực chờ thấm vào da thịt người dân đất phương Nam.
Nơi đây tôi chỉ trích một vài điều có liên quan để làm sáng rõ cho luận điểm mà mục đích của bài viết về sự kiện Thành Đô. Còn đi sâu vào sự xâm thực của văn hóa phương Bắc đối với đất phương Nam tôi sẽ giới thiệu từng phần trong tác phẩm nghiên cứu văn học sử "Nguồn gốc và sự phát triển của nền văn hóa Phù Nam" hầu phục vụ bạn đọc sau.
Như tôi đã nói sự liên quan về mặt địa chính trị và lôi theo phương diện văn hóa, quân sự, kinh tế... của hai nước như vậy nó đã tồn tại từ trước thế kỷ thứ 2 trước cn và từ đó cho đến nay trải qua bao thời kỳ và mỗi thời đại nó có một sắc thái đặc thù khác biệt tùy theo hoàn cảnh lịch sử của mỗi giai đoạn. Nhưng tựu chung hình thức và hoàn cảnh nào thì bọn Bắc phương cũng đứng đầu gió và dân tộc đất phương Nam luôn trong tình trạng chống đỡ, né tránh thậm chí phải chịu tang tóc, đau thương bởi những cơn thịnh nộ của cuồng phong, những mùa gió chướng, gió mùa Đông Bắc tràn về. Hành trình của mối quan hệ VN-TH từ trước thế kỷ thứ 2 trước cn đến nay trải qua 4 giai đoạn (nơi đây tôi chỉ kê lên mà không dẫn giải, chi tiết sẽ có trong tác phẩm đã nêu trên). Và vì khuôn khổ của một bài viết.
Ta biết rằng khi HCM du nhập CNXH về VN là nguồn gốc từ Liên Xô, từ lúc HCM bị Pháp từ chối đơn xin nhập học trường Thuộc Địa (École Coloniale) để rồi lưu lạc qua Mạc tư Koa và được Lenin thu nhận để rồi sau đó mang chủ nghĩa Mác-Lê về gieo rắc nhuộm đỏ vùng ĐNÁ, trước mắt là Đông Dương. Do đó suốt chuỗi hành trình, đảng CSVN luôn dựa vào LX và xem Kremlin là tường thành vững chắc cho chủ nghĩa cs. Chế độ và CSVN đã từng ký hiệp định quân sự toàn diện với LX. Mặt khác trên đầu HCM và tập đoàn CSVN lại có một bóng mây đen lởn vởn che mờ và gây ra nhiều phiền nhiểu, sự cố...
Bằng những toan tính thủ đoạn, HCM và đảng CSVN không chịu cảnh bơi chèo giữa hai dòng nước và từ đó đưa cả hai tay vuốt ve, nâng khăn sửa túi cho cả hai khách đa tình mà cũng lắm nỗi bạc bẽo, mưu mô lợi dung kẻ bề tôi trong những phương diện riêng của mỗi kẻ.
Trong giai đoạn này HCM, CSVN nhận ơn mưa móc từ cả hai. Trái ngang thay, thập niên 60 thế kỷ trước hai kẻ phong tình LX-TQ lâm vào cảnh cơm không lành, canh không ngọt đưa đến rạn nứt và bất đồng quan điểm lên đến cực đại. Lúc bấy giờ sự dựa dẫm vào LX mà một mặt hai lòng với TQ của CSVN đã lộ rõ. Do đó Đặng Tiểu Bình quyết ra tay "Dạy cho Việt Nam một bài học". Thế là chiến tranh biên giới Việt-Trung nổ ra, đồng thời Đặng xúi dục Khmer đỏ tiến hành chiến tranh biên giới Tây Nam với VN rồi Gạc Ma - Trường Sa chiến sĩ VN phải bỏ mình trong lòng biển, đem máu nhuộm sơn hà bảo vệ biển đảo non sông.
Lúc này CSVN gọi Tàu cộng là "phản động" là "bành trướng,bá quyền"...v.v...thù địch, chửi bới nhau kéo dài hơn mười năm.
Qua hơn mười năm bão tố ngút ngàn, đường biên và các cột mốc biên giới Việt-Trung từ xưa đâu còn nữa và đã bị dời sâu vào lòng của Mẹ Âu cơ, hàng ngàn km2 đất dọc biên giới phía Bắc đã trở thành "nước lạ" bởi:
"Bên kia biên giới là nhà.
Bên này biên giới cũng là quê hương..." (Tố Hữu)
Cho nên ải Nam Quan, thác Bản Giốc, núi Lão Sơn... đối với dân VN còn chỉ là hoài niệm. Rồi cũng trong thời điểm này thật mỉa mai thay cho kiếp hoa chùm gởi, cho phận Cát Đằng, Phong Lan bám vào cổ thụ, cành cao mà ký sinh... CS Đông Âu sụp đổ, lâu đài điện Cẩm Linh đang chao đảo chuẩn bị đổ nhào. Đảng CSVN như kẻ lạc loài trong đêm trường mưa bão, trong tay không một chiếc la bàn, phương hướng và tầm nhìn hoàn toàn bị mất. Cơn đói khát thiếu nơi nương tựa, cảnh "Gió cát mưa sa trên nền cờ đỏ"(Trần Dần) đã hiển hiện từ xa... Đảng CSVN như "kẻ khát nước qua sa mạc..."(Nguyễn Khoa Điềm), lúc bấy giờ tập đoàn csVN khao khát được quay về với kẻ thù 4000 năm để tìm một chút hương thừa. Ngay lúc này ở trên đỉnh Hoa Sơn, chưởng môn Nhạc Bất Quần liếc nhìn về cõi trời Nam bằng nửa con mắt mà rằng: "Sóc chết ba năm cũng quay đầu về núi!!!", thế là kịch bản "Thành Đô" được viết ra và dàn dựng bởi quân sư Đặng Tiểu Bình - một chính khách được thế giới xem là nhân vật của thập kỷ 80 tk 20.
Thưa các bạn, mở đầu cho " Chiếu chỉ Thành Đô" quá dài dòng và lan man các bạn nhỉ! Nhưng không biết phải sao cho được tỏ tường. Xin các bạn thứ lỗi cho bởi cái tầm của người viết có hạn.
Từ khi VN-TQ "anh đi đường anh tôi đi đường tôi"(Xuân Diệu)... Buổi chia phôi còn đó, bây giờ cảnh "Giải cấu tương phùng"(Từ của Nguyễn Du) là niềm ước ao của tập đoàn CSVN. Do đó "Bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc" là nỗi lo hàng đầu, mất ăn mất ngủ của CSVN.
CSTQ thả con mồi. VN khấp khởi với dịp may hiếm có, nhưng phập phồng lo sợ vì biết rằng TQ là con hổ luôn khát máu, đói mồi.
"Ngày 29.8.1990 đại sứ TQ tại HN Trương Đức Duy xin gặp TBT Nguyễn Văn Linh và chủ tịch hội đồng bộ trưởng Đỗ Mười chuyển thông điệp của TBT Giang Trạch Dân và chủ tịch Quốc vụ viện Lý Bằng mời TBT Nguyễn Văn Linh, CTHĐBT Đỗ Mười và cố vấn Phạm Văn Đồng sang Thành Đô thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên vào ngày 3.9.1990 để hội đàm bí mật về Campuchia và vấn đề bình thường hóa quan hệ hai nước."(Hồi ký Trần quang Cơ).
Như kẻ chết trôi vớ được chiếc bè và một sự chuyển biến quá bất ngờ vì trước kia Trung Nam Hải khẳng định rằng chỉ khi nào vấn đề CPC được giải quyết rốt ráo rồi mới tính đến chuyện bình thường hóa quan hệ hai nước. Mới ngày 24.8.90 Bắc Kinh còn bác bỏ việc gặp cấp cao của hai đảng, hai nước như vậy đối với một kẻ đần độn cũng đủ hiểu rằng đây là một âm mưu nham hiểm và đầy cạm bẫy đen tối của CS Bắc Kinh.
Kịch bản đã viết sẵn, lệnh thiên triều cho gọi bầy tôi được ban ra. Cộng sản VN chỉ việc chấp hành, tất cả diễn biến của sự kiện Thành Đô đều diễn ra hoàn toàn trong vòng bí mật từ địa điểm đến ngày giờ và nội dung. Một sự kiện có quan hệ đến sự sống còn của đất nước mà chỉ trong một số tên đầu sỏ biết và tự giải quyết với tư thế của một bầy tôi? Đúng là tội đồ thiên cổ của dân tộc, nhân dân VN phải gánh lấy hậu quả đến đời con cháu cũng chưa phai.
Ta hãy nghe người trong cuộc tự thú:
Phạm Văn Đồng tiếp: "Mình bị hớ, mình dại rồi mà còn nói sự nghiệp cách mạng là trên hết, còn được hay không thì không sao. Cùng lắm là nói cái đó...nhưng tôi không nghĩ vậy là thượng sách. Tôi không nghĩ người lãnh đạo nên làm như vậy."( H.KýT.Q.C)
Nói chung từ trước đến nay trong lịch sử ngoại giao của CSVN thì sự kiện Thành Đô là một thất bại nhục nhã, ê chề làm tiêu tan con đường tiến lên của đất nước. Nơi đây ta thấy rõ TQ là một mối lo, là một sự đe dọa cực kỳ nguy hiểm làm tổn hại đến sự độc lập và toàn vẹn lảnh thổ của đất nước Việt Nam.
Trên đây là sự kiện hội nghị bí mật Thành Đô hay còn gọi là "Mật chỉ Thành Đô" mà tập đoàn CSVN cúi đầu tuân mệnh một cách mờ ám mà hơn hai mươi mấy năm qua nhân dân VN phải gánh chịu. Các cảnh nhân dân VN yêu nước bị đàn áp, đánh đập dã man, tù đày vô pháp luật đối với các ngòi bút, dân oan, tuổi trẻ cùng các nhà đấu tranh cho dân chủ, hòa bình và toàn vẹn lãnh thổ... Đó là những dòng, trang trong chiếu chỉ Thành Đô I tháng 9.1990. Sau khi kết thúc hội nghị bí mật một cách mờ ám và đầy ô nhục trên, lãnh đạo csVN phải đắng cay cúi đầu cam chịu. Để xoa dịu bầy tôi, cuối cùng Giang cũng đã an ủi và tặng câu thơ của Lỗ Tấn mà rằng:
度尽劫波兄弟在,相逢一笑泯恩仇
Độ tận kiếp ba huynh đệ tại, Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu.
Dịch nghĩa: Sau kiếp nạn anh em còn đó, Trông nhau cười, thù oán sạch không !
Kiếp ba: (Thuật ngữ Phật giáo), phiên âm Phạn ngữ Kapla có nghĩa là một thời kỳ rất dài (x. Từ điển Phật học Hán Việt.)
Nghe đến đây các vị trong đoàn CSVN nở nụ cười tươi của thằng Bờm khi nhận được gói xôi từ tay Phú Ông.
Bây giờ xin mời các bạn bước vào những trang đầu của "Chiếu chỉ Thành Đô II". Gọi là Thành Đô nhưng địa điểm diễn ra tại Bắc Kinh và công khai, nội dung thì suy cho cùng ngang ngược và trắng trợn hơn và đây cũng chỉ là những bước đi tiếp theo của Thành Đô I trên con đường cống nạp để cùng nhau "Trước sau như một" tiến lên thế giới đại đồng, có nghĩa rằng không còn Tổ Quốc Việt Nam mà chỉ có một Đại Hán bao trùm thiên hạ với "Giấc mơ Trung Quốc".
Theo sự đổi thay của lịch sử và sắc màu, tình tiết của chính trường thế giới. Con đường xâm lăng của Đại Hán không còn kiểu ồ ạt kéo quân cướp giết và đặt ách đô hộ công khai như ngày xưa đã từng với dân tộc VN mà ngày nay nó biến thái với diên mạo tô vẽ muôn màu và tinh vi hơn.
Chính sách củ cà rốt và cây gậy:
Như trong bài "Tàu lạ lại đâm chìm tàu ngư dân: Cú vỗ đầu để đón chủ tịch Sang?" tôi đã viết chuyến đi Bắc Kinh kỳ này của chủ tịch Sang chỉ là đi chầu thiên triều đồng thời Trung Nam Hải vỗ đầu xoa dịu sau hàng loạt cú đập, tát vào mặt đảng csVN và hà hiếp ngư dân VN, tiện thể Bắc Kinh xem xét Hà Nội đã thực hiện các chỉ thị từ Bắc Kinh thông qua các lần đi sứ của tướng Nguyễn Chí Vịnh, tân đỉnh cao trí tệ Nguyễn Thiện Nhân như thế nào và dâng lên cho Tập Cận Bình lễ vật là những bản án đầy khắc nghiệt cho tuổi trẻ yêu nước như Phương Uyên, Nguyên Kha, các thanh niên Công Giáo. Áp bức hòng bức tử LS Cù huy hà Vũ đang ở trong tù, bắt nhốt các Bloggers Trương Duy Nhất, nhà văb Phạm Viết Đào, anh Đinh nhật Uy anh ruột của Đinh Nguyên Kha cùng các hình ảnh đánh đập dã man "các phần tử phản động, thế lực thù địch" xuống đường chống TQ xâm lược ngày 2/6/2013 tại Hà Nội để làm lễ vật dâng lên cho thiên triều.
Người xưa nói "Nhân bất học bất tri lý" còn bây giờ đảng CSVN vô học mà ham ký. Từ Phạm Văn Đồng ký công hàm 1958 bán biển đảo cho đến Thành Đô I cũng ký nhưng không biết họ viết gì, chỉ ký theo mệnh lệnh để di họa đến không biết mấy đời sau.
Thái Hữu Tình (Danlambao)-(Đề thơ vào một tấm hình lịch sử đáng buồn)
Nỗi lo rớt kiếng
Một chuyến Hoa du tiếng để đời
“Mối tình” Hoa-Việt hóa vua-tôi
Mười điều ký kết, giành... thua thiệt
Một dáng lom khom, gượng... đứng ngồi
Chẳng lo quốc thể còn hay mất
Khom thế coi chừng, kiếng nó... rơi!
Biến Sang thành Hèn
Lạ thay mấy chữ vàng... vàng
Biến Quen thành “Lạ”, biến “Sang” thành Hèn!
Phương diện quốc gia?
Thương thay phương diện... Cuốc ra
Bề trên cuốc xuống, người ta cuốc... vào!
Đóng khung từ sổ Thiên Tào
Cả bè chia ghế, riêng tao chịu đòn?
Dáng đứng!
Đâu rồi “dáng đứng Bến Tre”?
Tìm hoài, lại thấy dáng... phe thân Tàu!
29/6/2013 - Thái Hữu Tình
Trong lịch sử ngoại giao từ xưa nay trên toàn thế giới chưa có một ai đại diện cho một nước nào cho dù là nhỏ bé, thiếu độc lập, thiếu tự chủ cũng chưa có một lãnh tụ nào trong một cuộc tạm gọi là bang giao vừa bước chân xuống miền đất khách chưa kịp tẩy trần mà ký một lúc 10 văn kiện như ông Trương Tấn Sang và tập đoàn ăn hại theo đuôi! Ở đây xin nói thẳng ra rằng các văn kiện đó "Họ" đã viết sẵn theo chủ ý và âm mưu của họ theo kịch bản của quân sư mà kẻ ký chỉ biết hạ bút và không được phép biết nội dung nó là gì? Đứng về phương diện Quốc Gia thì đây là hành động bán nước.
Vạch ra một vài điểm của các văn kiện đó thì ta hẵn rõ!
Nơi quê nhà thì ông Sang hô hào mạnh miệng trước ngư dân đảo Lý Sơn, Quảng Ngãi, trước cử tri Tp.HCM về lập trường Biển Đông. Giờ đây, trước quan thầy Bắc Kinh thì ông lại xin "Đối xử nhân đạo với ngư dân", thật là nhu nhược không biết dấu vào đâu cho hết?
Bây giờ lại bày ra lập đường dây nóng để làm gì? Khi cảnh sát biển, tàu tuần duyên VN trốn mất biệt tăm khi ngư dân bị hãm hại, bị gây tang thương chết chóc? Đường dây nóng lập ra tôi thiết nghĩ chỉ để các bên bộ Nông Nghiệp "nước lạ-nước ta" liên lạc thông đồng chia chác các chiến lợi phẩm cướp được từ ngư dân nghèo đói VN mà thôi.
Còn đem Văn Hóa VN sang truyền bá ở TQ ư? Xưa rồi Diễm! Đừng làm trò hề để có cớ chúng truyền bá, du nhập văn hóa Tàu vào VN mà gọi là trao đổi hai bên? Trung Quốc đâu có thiếu giấy gói xôi, gói cá mà VN phải tốn tiền in ấn và cung cấp cho họ! Đừng làm nhục quốc thể thêm hơn nữa.
Cái thâm ý ở chỗ này là Trung cộng đem ra chỉ một chiếc củ cà rốt nho nhỏ để làm mồi đối với CSVN nhằm che đậy tầm nhìn của thế giới vì trong thời gian qua dưới mắt của các chính khách, các nhà bình luận và các chính phủ thì giữa TQ và VN đang căng thẳng, sục sôi trong vấn đề tranh chấp Biển Đông. Làm như vậy để đối kháng lại, chứng minh ngược lại các dư luận trên đồng thời thông báo cho thế giới biết rằng hai nước cộng sản anh em luôn hòa hiếu và tương trợ lẫn nhau.
Thật ra đó là Bắc Kinh củng cố "quyền lực mềm". Đối với thế giới thì Tập Cận Bình sau khi nhậm chức chủ tịch nước đã thực hiện một loạt động thái hoạt động ngoại giao từ Nga qua Mỹ rồi các nước nhỏ khác trên thế giới. Nơi đây ông cũng không quên sử dụng con át chủ bài Kinh Tế. Đây là những động thái và qui trình xây dựng quyền lực mềm và từng bước biến nó thành "Quyền lực cứng". Lôi kéo sự ủng hộ, đồng thuận tạo vây cánh từ các nước bị quyền lực mềm khống chế để làm vũ khí một khi TQ có xảy ra vấn đề tranh chấp nào với một nước khác. Hoặc xa hơn là tranh ngôi thứ siêu cường với Mỹ và thực hiện "Giấc mơ Đại Hán".
Cụ thể trong khu vực ĐNÁ TQ đã sử dụng "Quyền lực mềm" đối với Campuchia, Thái Lan... còn đối với VN thì củ cà rốt chẳng qua là hình thức mà phía sau là cây gậy, cây gậy thật to mới là chính!
Một điều cảnh báo cho ngài chủ tịch Sang rằng: Nếu vì áp lực của Nhân Dân mà ngài phải nói lên vấn đề Biển Đảo với TQ mà trong lúc đó ngài lại cúi đầu xin trợ giúp, đầu tư cho nền kinh tế đang chết lâm sàng do bầy sâu của các ngài đục khoét tan hoang thì việc làm đó chỉ có ở hạng người "Bất tri lý" hay ở xứ ngàn lẻ một đêm mới có mà thôi.
Thôi, tay đã nhúng vào chàm, chân đã sa xuống vũng lầy hôi thối rồi thì việc gì phải làm ngài cứ làm không thể khác được hơn nữa. Ngài cứ ký thôi nhắm mắt mà ký mặc dù ngài chưa đui mù. Bản thân ngài và gia đình ngài không hề mất đi một tế bào nào cho dù là tế bào đã chết.
Nói đến đây tôi bổng nhớ đế thời kỳ cuối thập niên 70 đầu thập niên 80 thế kỷ trước ở Tp.HCM của quí ngài có một vị giám đốc một doanh nghiệp lớn bị mù bẩm sinh cả hai mắt tên "Huỳnh Là". Thế mà giám đốc mù đó vẫn điều hành công ty và hằng ngày cứ "ký mò", mò mò mà ký theo sự cầm tay hướng dẫn vị trí ký của cô thư ký có bàn tay êm như nhung... chứ ông nào có thấy và biết gì? Chung quanh ông từ bé giờ được bao trùm bởi một màn đen vô tận. Nhưng lạ thay doanh nghiệp của ông vẫn ăn nên làm ra... gia đình ông vả cả ê-kíp giàu sụ nhanh chóng và tất nhiên cô thư ký cầm tay cho ông ký chiếm một phần không nhỏ tài sản của công ty ông quản lý, một doanh nghiệp quốc doanh thời bao cấp.
Kết quả không lâu sau là hàng vạn người dân phải chết theo vì những văn bản được ký mà vị giám đốc mù không thấy và biết được nội dung như ở "Hội nghị Thành Đô I" mà các ông Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười đã ký, để rồi sau đó về Hà Nội ông Đồng mới than thở là ký mà không biết và lường được hậu quả của nó sẽ ra sao? Thật mỉa mai thay cho các đỉnh cai trí tệ CSVN.
Từ chỗ ông giám đốc mù Huỳnh Là và tập đoàn Mù Ba Đình được dựng lên để ký những văn bản chết người mà không hề biết là từ đâu? Cấp trên nào quyết định và giao nhiệm vụ? Đối với lão GĐ mù kia thì dễ hiểu vì cấp trên của ông còn "Mù nặng" hơn ông. Nhưng nhóm chóp bu Ba Đình này từ đâu có và ai trao cho cái quyền nguy hiểm đó! Tôi xin chào thua.
Cũng có một điều nữa cũng đáng nói là lão GĐ mù Huỳnh Là khác với các vị ở Hội nghị Thành Đô I&II là trước và sau khi ký lão GĐ mù còn nói được mục đích việc ký và thổ lộ tâm tư của mình. Còn các vị chóp bu csVN ở Thành Đô I&II vừa mù mà lại vừa câm không nói được nên lời bởi bị trái táo Tàu nó chận ngang cổ... do đó dân gian ví von đó là chứng "Mù Câm". Xin các bạn chớ "Nói lái" mà xúc phạm đến các hồn ma ở lăng Ba Đình và những lãnh tụ bị "nhị chứng nan y" Mù và Câm còn đang cầm bút ký!
Cho tao chửi mày một tiếng
by Trạch Gầm -
Đụ má, cho tao chửi mày một tiếng, Đất của Ông Cha sao mày cắt cho Tàu?
Ngậm phải củ gì mà mày cứng miệng, Đảng của mày, chết mẹ… đảng tào lao.
Chế độ mày vài triệu tay cầm súng, Cầm súng làm gì… chẳng lẽ hiếp dân.
Tao không tin lính lại hèn đến thế, Lại rụng rời … trước tai ách ngoại xâm.
Mày vỗ ngực. Anh hùng đầy trước ngõ, Sao cứ luồn, cứ cúi, cứ van xin
"Môi liền răng" à thì ra vậy đó. Nó cạp mày, mày thin thít lặng thinh
Ông Cha mình bốn ngàn năm dựng nước, Một ngàn năm đánh tan tác giặc Tàu.
Thân phận mày cũng là Lê, là Nguyễn. Hà cớ gì... mày hèn đến thế sao!
Chuyện mày làm Toàn Dân đau như thiến, Mày chết rồi, tao nghĩ chẳng đất chôn.
Hãy tỉnh lại ôm linh hồn sông núi, Cứ đà này... chết tiệt còn sướng hơn.
Đàn gảy tai trâu... xem chừng vô ích, Giờ mày nghe tao chửi còn hơn không....
TRUNG CỘNG & VIỆT CỘNG đang hè nhau đánh trận giả?!.
Thứ ba, 07 Tháng 6 2011
by saigon2011 on Fri Jun 10, 2011 11:42 am
Giới quan sát chính trường vỉa hè đang chăm chú theo dõi mối quan hệ qua lại giữa Trung Cộng và Việt Cộng trong những ngày gần đây, thấy đang xuất hiện nhiều động thái, nhiều dấu hiệu rất đáng lưu ý…
Bài phiếm luận của Hai Xe Ôm
1/ Phía Trung Cộng dạo này có vẻ bớt hung đồ hơn, không bắt người cướp của ngang nhiên trên biển như thời kỳ trước đây; Các ông to bà lớn Trung Cộng thì có vẻ nhã nhặn hơn, năng lui tới Việt Nam và mời quan chức Việt Cộng sang thăm Trung Quốc nhiều hơn và cũng không thấy có tuyên bố nào có ý răn đe, hăm dọa bóng gió như trước đây...
Trong các cuộc tiếp xúc, tiếp kiến này Trung Cộng luôn tỏ ra nhã nhặn, lịch sự tôn trọng, giữ thể diện cho Việt Cộng, không xách mé, làm mất mặt các “chú” Việt Cộng như thỉnh thoảng trước đây vẫn thường hay giở trò…
2/ Phía Việt Cộng từ chỗ lúng búng, “ăn không nên đọi, nói không nên lời “ khi bị dư luận ép phải lên tiếng về các chuyện liên quan với Trung Cộng; giống như là mở miệng mắc quai hay sao ấy; gần đây thấy có vẻ mạnh bạo hơn, tuyên bố có vẻ rõ ràng rành rẽ, mạch lạc hơn, hung hơn…
Thái độ của phía Việt Cộng có vẻ bắt đầu giương vây, cương lên; còn Trung Cộng có vẻ thu mình lại, nhũn nhặn ra ? Phải chăng đúng điều mà cha ông từng đúc kết: mềm nắn rắn buông?
Về phía Việt Cộng, thấy quân đội, hải quân đã có các động thái cho thấy trong tư thế sẵn sàng đáp trả, ăn miếng trả miếng chứ không chịu chậm lụt như những lần khác. Đô đốc hải quân đã động viên bà con cứ yên tâm ra khơi đánh cá đi, có gì có hải quân hỗ trợ. Hình như đã tóm bắt một số tàu Trung Cộng dám vào xâm lấn lãnh hải nước mình như tin báo chí Trung Cộng đưa.
Trung Cộng có vẻ đã chùng xuống, còn Việt Cộng thì có vẻ cương cứng lên hơn chăng?
Nguyên nhân từ đâu vậy ?
Theo Hai Xe Ôm tôi thì mọi động thái diễn ra trên biển đông trong giai đoạn gần đây, đó chỉ là những nước cờ nhất thời mang màu sắc giống như động tác giả trong bóng đá…
Vậy việc hai bên đang sử dụng các động tác giả, đang ỡm ỡ với nhau trên bàn cờ “ biển đông “ này là để câu giờ cho việc gì; Liệu đây có là màn khởi động ỡm ờ để liếc mắt sang một bàn cờ thật khác, đó là kết cục của Dự án đường cao tốc Bắc Nam. “Ông Tướng” mà cả hai bên đang nín thở để mai phục rình để tóm, bắt cho bằng được: Đó là dự án này được Quốc hội
" Gật " thông qua về chủ trương cho phép được triển khai ?
Vậy Trung Cộng thì có liên quan tới cái Dự án này khi mà các nguốn tin chính thống đã cho hay: Chính phủ mời tư vấn lập dự án là Nhật, và sẽ sử dụng công nghệ Nhật Bản-Tây Âu, công nghệ tiên tiến nhất hiện nay để xây dựng đường sắt cao tốc này, nếu được Quốc hội bấm nút thông qua.
Đây cũng là động tác giả nốt. Vì biết rõ những động thái vừa qua đều là động tác giả, một trận đánh giả nên Nhật Bản, Ngân hàng thế giới WB và Tây Âu đã lên tiếng “bóc mẽ” với công luận. Họ đã thông báo là họ hoàn toàn không có liên quan và không muốn liên quan tới phiên chợ “ treo đầu dê bán thịt chó này “…
Như mọi người đều biết: đây là một dự án như các nguồn tin chính thống đã đưa, sẽ sử dụng nguồn vốn vay quốc tế; khi mới đưa ra thì nói là sẽ vay của Nhật, hiện Nhật và Tây Âu đã tuyên bố họ chưa sẵn sàng giây vào? Vậy thì Chính phủ CHXHCNVN sẽ nhằm vào đâu? Không nói mọi người cũng sẽ hiểu: chỉ còn hai ông khách sộp tiềm năng đó là Hoa Kỳ và Trung Cộng?
Nếu dùng phép loại trừ thì Hoa Kỳ sẽ bị loại đầu tiên và chỉ còn ông bạn láng giếng độc đinh đó là Trung Cộng, là quốc gia có đầy tiềm năng, khả năng để tham gia canh bạc này.
Đối với Trung Cộng, cho Việt Cộng vay số tiền 56 tỷ USD để đầu tư xây dựng tuyến đường sắt này là “ chuyện nhỏ như con thỏ “? Tại sao Trung Cộng lại tử tế sắn sàng mở hầu bao ra mà chia sẻ rủi ro với Việt Cộng đối với dự án mà Trung Cộng biết thừa là phiêu lưu là chứa đựng yếu tố chính trị hơn là kinh tế.
Trong khi trên biển đông trước đây Trung Cộng đã nhiều lần chơi trò hải tặc trấn cướp của bà con ngư dân Quảng Ngãi từ hàng trăm triệu đồng mà vẫn sấp mặt làm ? Thế mà lại dốc hầu bao cho tuyến đường này?
Theo Hai Xe ÔM tôi, mở hầu bao để đầu tư cho dự án này của CHXHCNVN, Trung Cộng đoạt các lợi ích chiến lược sau đây:
- Tạo công ăn việc làm cho ngành đường sắt cao tốc Trung Cộng; bởi Trung Cộng vừa tự lực xây dựng tuyến đường sắt Thượng Hải-Bắc Kinh: từ thiết kế, thi công đến đóng các đầu mày toa xe đều do Trung Cộng tự làm tất. Mà đầu tư xây dựng cả một giây chuyền công nghệ như vậy đâu chỉ để làm mỗi tuyến Thượng Hải- Bắc Kinh.
Hiện Trung Cộng đã lập xong dự án, vận động 17 nước tham gia xây dựng một tuyến cao tốc Bắc Kinh nối Luân Đôn; Bắc Kinh nối Ấn Độ; Bắc Kinh nối Pakistan; Bắc Kinh nối Hà Nội…
Hiện nay Câu lạc bộ đường sắt cao tốc này do Trung Cộng khởi xướng chưa thấy quốc gia nào lên tiếng hưởng ứng. Tin này tờ The Telegraph của Anh đã đưa và Blog Phamvietdaonv đã dịch lại.
Như vậy, mọi động thái mà Chính phủ CHXHCNVN về dự án xây dựng đường sắt cao tốc Bắc Nam, vô tình hay cố ý đều đã trùng khớp với ý đồ chiến lược phát triển mạng đường sắt cao tốc toàn cầu của các chiến lược gia Trung Cộng nhằm tạo công ăn việc làm cho người Tàu ?
- Việc xây dựng tuyến đường sắt cao tốc nối Hà Nội- Sài Gòn, nếu Trung Cộng đầu tư cho vay, và cũng chỉ còn Trung Cộng là nước có thể cho vay, khoản tiền 56 tỷ này thì điều mà Trung Cộng tính toán không phải vì lợi ích kinh tế; đây là dự án đầu tư nhằm phục vụ cho lợi ích chính trị, đúng hơn là một canh bạc chính trị, cho những đám đánh bạc chính trị?
Như chúng ta biết, để tạo thị trường, vỏ bọc, các tay trùm xã hội đen thường hay tung tiền ra cho đám con nhà lành, đám con cha cháu ông ăn chơi; khi đám này đã nghiện rồi thì chúng sẽ trở thành cộng tác viên, thậm chí là tay sai hoặc tham gia băng đảng của chúng để quay sang: khống chế, rút ruột tài sản, danh tiếng của bố mẹ chúng là chuyện đương nhiên…
Vậy ý nghĩa chính trị của dự án đầu tư đường sắt cao tốc này là gì nếu Trung Cộng tham gia?
Thứ nhất, đối với Trung Cộng 56 tỷ USD là khoản tiền nhỏ nhưng đối với Việt Cộng lại là khoản tiền lớn; Mỹ còn nợ Trung Cộng gần ngàn tỷ USD cơ mà? Con số 56 tỷ USD là con số do phía tư vấn Nhật đưa ra, theo biểu giá tính toán của công nghệ Nhật, chi phí theo bảng lương của người Nhật. Còn nếu dự án này rơi vào tay Trung Cộng thì chắc chắn số tiền đầu tư này thấp hơn nhiều.
Chúng ta có thể so sánh với tuyền đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thượng Hải dài 1.318Km, hành trình 5 giờ, tốc độ 300-350Km/giờ, Trung Cộng đầu tư hết 22,6 tỷ USD; như vậy, tuyến đường sắt cao tốc Bắc Nam nếu Trung Cộng đầu tư thi công giá thành chắc chắn chỉ xoay quanh con số 30 tỷ USD?Trong khi đó căn cứ vào dự toán do tư vấn Nhật lập là 56 tỷ USD, nếu Trung Cộng bỏ vốn đầu tư toàn bộ, họ sẽ có lãi khoảng 25 tỷ USD, một khoản lãi vô cùng hấp dẫn. Bởi khi mà bỏ ra khoản chi phí trên 30 tỷ USD để làm con đường thì những người tham gia đã “được ăn, được nói, được gói” mang về rồi…Đấy cái tổ con chuồn chuồn là ở chỗ này đây.
Trong vụ này các nhà công nghiệp tàu cao tốc Tây Âu, tư vấn Nhật đã bị mượn danh; còn Quốc hội CHXHCNVN nếu bấm nút thông qua tức đã trở thành kẻ “ đập bụi cho người Trung Cộng ăn chồn “ rồi?
Trong giải trình mới nhất, Nhà Nước đã hé ra rằng Nhà Nước chỉ bỏ ra 31 tỷ USD còn phần còn lại sẽ được các đối tác khác hỗ trợ chắc là họ đầu tư để làm từ thiện chắc? Đúng là giấu đầu hở đuôi?!
Thế thì tại sao những người tham gia lập dự án lại không ngửa bài ra như vụ bauxite Tây Nguyên, rằng TKV sẽ vay tiền của một ngân hàng Hồng Kông, khoảng 650 triệu USD để triển khai dự án này ?
Giương con bài công nghệ Nhật-Tây Âu chỉ là mẹo giương Đông kích Tây của các nhà lập dự án của Đảng và Nhà Nước CHXHCNVN. Nếu ngửa bài ra ngay là sẽ liên doanh với Trung Cộng, vay tiền Trung Cộng thì sẽ bị dị ứng giống như việc vụ bauxite và vụ cho thuê đất trồng rừng.
Đảm bảo nếu được Quốc hội " Gật " bấm nút thông qua chủ trương, lúc đó cái đuôi Trung Cộng mới thòi ra. Vì biết tỏng điều này, biết mình bị lỡm, nên Nhật Bản ngửa bài ngay: Không có chuyện Nhật bản đầu tư cho vay, Nhật đời nào dại để cho Trung Cộng lỡm mình: cốc mò cò xơi. WB, EU cũng biết tỏng đây là trò “giương đông kích tây “, “ve sấu thoát xác” mà binh pháp Tôn-Ngô thời Xuân Thu Chiến Quốc đã từng đúc kết.
Sở dĩ các nhà đầu tư CHXHCNVN nhắm vào ông bạn Tàu là bởi Trung Cộng vừa đầu tư xây dựng xong một nhà máy đóng tàu cao tốc để trang lăp đặt cho tuyến Thượng Hải-Bắc Kinh trên 1000 km. Không nhẽ làm ra một nhà máy chỉ để sản xuất cho một đoạn đường, hiện Trung Cộng đang bí đầu ra và công ăn việc làm cho công nhân nhà máy này. Thôi thì không cách nào hay hơn là sang dụ dỗ Việt Cộng làm tàu cao tốc đi, sẽ cho vay tiền, thậm chí cho công nhân sang thi công hộ… Việt Cộng chỉ việc ngồi trong phòng máy lạnh, chỉ sau một năm sẽ có tàu cao tốc đi.
Tuyến Thượng Hải-Bắc Kinh Trung Cộng chỉ làm trong một năm là xong. Tuyến tàu cao tốc Hà Nội-Sài Gòn nếu Trung Cộng thi công bằng tiền và công nhân Hoa Lục thì chỉ vài ba năm là xong. Xong rồi nha, các chú ký sổ nợ rồi nha, lúc đó Trung Cộng mới tính sổ với các chú. Lơ mơ chuyện gì trên Biển Đông là bác bóp dái các chú; chú cấm được kêu bởi các chú đang nợ bác 56 tỷ kia mà ?
Như vậy, để phục vụ cho ván cờ thật này, để có thể cho được ông Tướng thật này vào soi của mình, Trung Cộng đã và sẽ bật đèn xanh để cho hải quân Việt Cộng tàu đánh cá của ngư dân Trung Cộng, Trung Cộng đưa tin là 30 chiếc bị hải quân nước ngoài bắt. Trung Cộng kỳ này cũng học Việt Cộng trong cách xưng hô nói là bị nước lạ bắt mất tàu, 30 chiếc mà không kêu ca gì. Sao Trung Cộng lại nhũn như chi chi chi làm vậy…
Về phía CHXHCNVN sắp tới thì chị Nguyễn Phương Nga sẽ lên tuyên bố bù lu bù loa lên án Trung Cộng xâm phạm lãnh hải Việt Nam mãnh mẽ hơn và sẽ thông tin cụ thể số tàu cá Trung Cộng, chứ không là tàu lạ đã bị hải quân Việt Cộng trừng trị,bắt sống.
Tuyên bố như vậy để tỏ ra với bàn dân thiên hạ là Việt Cộng đang chơi cứng rắn với Trung Quốc đây. Còn phía Trung Quốc sẽ cho một số blogger lên mạng Hoàn Cầu dọa sẽ chọc tiết bọn Việt Cộng tiểu bá; mặt khác bác Tôn Quốc Tường thì nhũn nhặn xoa tay đấu dịu và mang mấy chục triệu đồng đến nộp phạt để đưa tàu Trung Cộng về.
Những động tác cứng rắn giả, đánh trận giả sắp tới của phía Việt Cộng và nhũn nhặn xuống nước giả của các bác Trung Cộng nhằm tung hỏa mù dư luận: Rằng Việt Cộng đang cứng rắn với Trung Cộng, sằn sàng dắn mặt, ăn miếng trả miếng với Trung Cộng chứ không hèn, nhũn như chi chi chi nữa đâu. Phía nhũn như chi chi hèn bây giờ lại là Trung Cộng.
Tóm lại tất cả những động thái mang màu sắc đánh trận giả trên đều nhằm đạt mục đích để ra từ phía Trung Cộng: Nếu các chú Việt Cộng chịu nôn ra đây 56 tỷ USD thì các chú có gọi các bác là chó, là lợn, là sài lang… hay là gì gì cũng đều không quan trọng.
Còn khi các chú đã theo ý ta, nếu các các chú muốn có tiền uống rượu hợp pháp, các bác sẽ xui mấy tàu đánh cá Trung Cộng xâm phạm lãnh hải Việt Nam để cho các chú bắt, các bác sẽ đưa tiền nộp phạt để cho các chú có tiền uống rượu. Lấy tiền xử phạt tàu Trung Cộng đem uống rượu thì oai vô cùng, thơm vô cùng ?!
Xe ôm là đám bám vào vỉa hè để kiếm sống, muốn sống được thì phải biết luồn lách, chụp giật, ỡm ờ…Do vậy nếu như Hai Xe Ôm tôi có “suy bụng ta ra bụng bò” điều gì đó chưa phải thì cũng mong bà con đại xá…
Hai xe ôm
myhoangsa on Sun Jun 12, 2011 2:16 pm
VC trong thời kỳ chiến tranh phải vay mượn súng đạn của chung-cộng, Liên xô, Đông Âu để có vũ khí đánh Pháp, Mĩ. đảng csvn mắc nợ đảng cs tầu (chung-quốc. chung là mệnh chung là chết. quốc là quốc gia. chung-quốc là quốc gia chết, he he) phải dâng đất biên giới phía bắc cho tầu cs. trả nợ chưa đủ nên dâng luôn biền đông cho chung-cộng (chung-quốc) vì thế mà tàu thuyền chung-quốc nổi đầy trên biển đông ngang nhiên xem biển đông là của chung-quốc mà đảng csvn không có biện pháp nào ngăn chặn vì mắc nợ tầu nên đảng csvn đem tài sản của dân vn dâng cho chung-quốc để trả nợ, há hàm mắc quai nói gì được. đảng csvn dâng biển đông cho tầu rồi dấu không cho dân vn biết. nay dân phản đối thì chung-quốc sẽ đưa bằng chứng csvn ký trao cho chung-quốc. đảng csvn vơ vét tài sản của toàn dân sau 1975, đưa dân sang các nước lao đ ộng như nô lệ để trả nợ các nước Đông Âu, Liên Xô, China. đảng csvn lấy của bên này trả cho bên kia vì thế mà đảng csvn mắc nợ nhân dân VN.
đảng csvn nợ nhân dân mà không trả dân một xu thành ra là đảng csvn cướp của nhân dân vn. đảng csvn mượn thân thể của hàng triệu chiến sĩ bộ đội hy sinh đánh nhau với pháp, mĩ. ấy thế mà đảng có trả lại thân mạng cho cha mẹ các liệt sĩ lúc nào đâu. tài sản của dân thì bị đảng csvn cướp, nhân mạng con em được bố mẹ đẻ ra và nuôi khổ cực lớn lên thì bị đảng csvn bắt đi bộ đội bắn giết thành liệt sĩ. chẳng có gì đảng csvn trả lại cho nhân dân vn. vì lẽ đó mà đảng nợ dân VN.
công sức và sinh mạng của nhân dân vn bị đảng csvn là chi bộ của đảng cộng sản chung-quốc lợi dụng dùng cho sự bành trướng của đế quốc chung-cộng. ngày nay csvn đã lộ bộ mặt là tay sai cho đảng cộng sản chung-quốc đêm hết tài sản đất nước vn dâng cho chung-quốc và theo thời gian thì chung-quốc chỉ hợp thức hóa vn là một tỉnh của chung-quốc mà thôi. đảng csvn đã bị đảng cộng sản chung-quốc lãnh đạo từ những năm 1930 tới ngày nay mà người Việt không hề hay biết đấy thôi. cho nên chung-quốc và nhà nước csvn là một chứ không phải hai quốc gia như người dân cứ lầm tưởng từ xưa đến ngày nay.
Từ ngàn xưa vua chúa nước Tàu luôn luôn chủ trương mở rộng bời cõi. Thu phục chư hầu, bắt phải triều cống ngọc ngà châu báu, lương thực và hiến dâng mỹ nữ vào làm cung phi.
Dân tộc Trung Quốc hãnh diện về văn hóa và lịch sử của mình, nó ăn sâu vào tim óc của họ, do đó tinh thần Bành Trướng không phải là chính sách mà đã trở thành bản chất của đa số người Hán tộc. Ðặc biệt đối với nhà cầm quyền cộng sản cũng vậy (bộ chính trị đảng) họ cũng độc quyền cai trị, cũng nuôi tham vọng thống trị như vua chúa ngày xưa. Hơn thế nữa, Trung Quốc ngày càng đông dân, nhu cầu thực phẩm ngày càng nhiều, tham vọng bá quyền càng lớn nên sự cạnh tranh kinh tế quân sự ngày càng thôi thúc mãnh liệt hơn.
Ðể thỏa mãn những điều kiện đó Trung Quốc cần chiếm Biển Ðông nơi có thể cung cấp một phần lớn hải sản. Trung Quốc cần rất nhiều khoáng sản quan trọng dùng cho ngành kỹ nghệ đang phát triển trong xứ nên họ mới bỏ vòi thôn tính bằng tiền bạc, đối với các nước nghèo khó ở Phi Châu hay Bắc Mỹ. Trung Quốc cần trữ lượng dầu khí tiềm tàng dưới đáy Biển Ðông mà các chuyên gia ước tính con số không thua tổng sản lượng các nước ở lục địa Châu Phi.
Vì nhu cầu và tham vọng, dựa vào sức mạnh kinh tế và quân sự đang lên, và cũng theo sự chỉ giáo của chiến lược gia Ðặng Tiểu Bình, Trung Quốc nhận thấy thời cơ đã cho phép họ ngang nhiên tuyên bố: Hải phận Trung Quốc nằm gọn trong cái lưỡi bò, xấc xược liếm gần hết Biển Ðông, còn nói thêm: Ðiều đó không thể tranh cãi và khẳng định rằng các hải đảo trong vùng thuộc sở hữu của Trung Quốc từ hai ngàn năm về trước. Ngang ngược tuyên bố điều đó một cách trơ trẽn trước hội nghị quốc tế làm cho tất cả chuyên gia, luật gia, sử gia, hiện diện đều phủ nhận và phê bình. Thế nhưng Trung Quốc vẫn làm ngơ bất chấp, và tìm cách ép buộc các nước đang tranh chấp chủ quyền, từng đối tác một, thương lượng với nước láng giềng khổng lồ, trước áp lực quân sự và hành động của kẻ mạnh.
Riêng đối với Việt Nam, mưu đồ của Trung Quốc đã có từ khi Hồ Chí Minh và đồng bọn cậy nhờ trong lúc họ trốn sang Tàu hoạt động cuối thời Pháp thuộc. Về sau họ van xin cầu viện sẵn lòng hy sinh hàng triệu mạng sống người Việt để làm nghĩa vụ quốc tế, lan truyền chủ nghĩa cộng sản. Hồ Chí Minh và đồng bọn hứa hẹn bất cứ điều gì miễn sao chiếm được quyền cai trị toàn nước Việt Nam.
Nhiều thập niên qua, chúng ta đã thấy quá nhiều sự việc chứng minh Hà Nội đầu phục Bắc Kinh, dâng đất, dâng biển, đổi lấy lợi lộc công danh.
Một vài thí dụ sau đây chứng minh điều đó: Tàu của Trung Cộng đụng chìm ngư thuyền Việt Nam, truyền thông báo chí phải gọi là “tàu lạ” - Thanh thiếu niên mặc áo có chữ HS-TS-VN bị công an bắt và tra hỏi - Thanh niên biểu tình chống Trung Quốc cướp hải đảo bị bắt và ngăn cấm - TQ cắt dây cáp tàu VN thăm dò địa chất 2 lần, không dám phản ứng mạnh - TQ muốn khai thác Bauxite, Hà Nội giao liền, bất chấp sự phản đối của quân nhân, trí thức, nhân sĩ - Hà Nội giao 95% những gói thầu cho người Trung Quốc, từ xây cất, điện lực, cầu đường, thậm chí điều kiện sách gọi thầu cũng giao cho công ty cố vấn Trung Quốc soạn thảo. Nhân công Trung Quốc lập làng xã riêng biệt, nhà nước làm ngơ - Nhà nước cho TQ mướn rừng 50 năm dài hạn khắp các tỉnh biên giới Bắc Việt. Gần đây nhứt, Thứ Trưởng Ngọai Giao Nguyễn Xuân Sơn đi sứ sang Tàu ký kết hứa hẹn điều gì mà 18 nhà trí thức yêu cầu bạch hóa những điều khoản đã ký, nhà nước giấu nhẹm. Riêng Nguyễn Xuân Sơn chỉ lập lại 16 chữ vàng và 4 cái tốt sau chuyến đi du thuyết sang Tàu.
Như vậy đủ cho thấy Trung Quốc đã chiếm Việt Nam không cần vũ khí, chỉ nhờ vào các đảng viên cao cấp đã từng “ăn bả” TQ, trở thành một loại “Quan Thái Thú” hay “Quan Toàn Quyền” của Trung Quốc. Ðiều này chứng minh Việt Nam đã âm thầm, trở thành khu tự trị của Trung Quốc rồi!
Bá quyền Trung Cộng đã lang sang Tây Tạng và Tân Cương như thế nào?
Tham vọng bành trướng của Bắc Kinh không chỉ ngừng trên vùng Biển Ðông hay đối với Việt Nam mà thôi. Trong quá khứ đối với láng giềng Tây Tạng, một nước độc lập từ ngàn năm xưa, Trung Quốc khôn ngoan xâm nhập một cách ôn hòa, di dân người Hán vào trước, rồi lấy cớ Tây Tạng nghèo đói, chậm tiến nên cần phải được giải phóng nhân dân bị cai trị một cách bất công.
Vì vậy ngày 7 tháng 10 năm 1950 Trung Quốc xua 40.000 quân tinh nhuệ dẹp tan bộ đội Tây Tạng chỉ có 8.500 quân lính trang bị vũ khí thô sơ, rồi họ tuyên bố “giải phóng một cách hòa bình”. Chính phủ Tây Tạng và quốc hội, trí thức, cao tăng chạy sang Dharamsala miền Bắc Ấn Ðộ tị nạn. Năm 1959 sau một cuộc nổi dậy bất thành, Ðức Ðạt Lai Lạt Ma cũng phải chạy sang nơi đó tá túc. Sự thật Trung Quốc chiếm Tây Tạng chỉ vì xứ này có nhiều mỏ trong lòng đất mà Trung Quốc rất cần như Uranium, Lithium, Vàng, Bạc, Chrome, Borax, Chì, Kẽm, than đá và gỗ quý trong những khu rừng có diện tích 2.220.000 cây số vuông.
Ngày nay nước Tây Tạng nhỏ bé, có vị thế chiến lược quân sự, phải nuôi 300.000 quân lính Trung Quốc đồn trú tại đó với một phần tư (1/4) hỏa tiễn có đầu đạn nguyên tử của Trung Quốc và 14 phi trường quân sự.
Sống trong hoàn cảnh lưu vong mất nuớc Ðức Ðạt Lai Lạt Ma thấu hiểu trào lưu tiến bộ của nhân loại là dân chủ, tự do nên ông trao quyền lãnh đạo cho một thủ tướng lưu vong, ông Lobsang Sangay, được người Tây Tạng bầu ngày 27 tháng 4 năm 2011. Vị Phật sống thứ 14 này sáng suốt phân biệt đạo và đời, có lẽ ông hy vọng nếu có thời cơ thuận tiện, những người dân sự không bị vướng mắc vì đại diện tôn giáo như ông, sẽ biết cách lãnh đạo dùng mọi phương tiện tranh đấu giành lại độc lập tự do.
Nói đến vùng tự trị Tân Cương (có tên là Turkistan Oriental) sau khi những vị lãnh đạo quốc gia được mời đi phó hội với Chủ Tịch Mao Trạch Ðông bị tai nạn máy bay trong điều kiện bí mật với nhiều nghi vấn, Trung Quốc sát nhập Tân Cương thành khu tự trị.
Nhiều cuộc nổi dậy bị thẳng tay đàn áp từ năm 1997 đến năm 2009. Ðặc biệt các cuộc nổi dậy từ ngày 18 đến 23 tháng 3 năm 2008 và ngày 5 tháng 7 năm 2009 tại Urumqi làm 800 người chết theo tin của hội nghị quốc tế của người Ouighour tại Munich, số người bị thương không biết được. Trung Quốc bắt giam không biết bao nhiêu người và đã xử tử 26 người. Bà Rebiya Kadeer, một nhà hoạt động cho người Ouighour, tuyên bố: “Chính quyền Trung Cộng đối xử chúng tôi như thú vật. chúng tôi chịu đau khổ cũng giống như người Tây Tạng đang chịu đau khổ...”.
Kết luận
Mặc dù đất nước Việt Nam chưa chính thức bị sát nhập với Trung Quốc thành một khu tự trị nhưng thực tế Hà Nội đã thay Bắc Kinh cai trị đất nước mình rồi.
Như vậy một khi dân chúng nổi đậy lật đổ bộ chính trị tay sai thì Hà Nội sẽ kêu viện binh Trung Quốc tàn sát dân mình như đã tàn sát cuộc biểu tình ở Thiên An Môn chiếu theo thỏa ước “hợp tác công lực” với đồng chí láng giềng hữu nghị. Cũng như Trung Quốc đã tàn sát người Ouighour ở Urumqi, người Tây Tạng ở Lhassa.
Tây Tạng có Ðức Ðạt Lai Lạt Ma tượng trưng cho sự đoàn kết chặt chẽ, Tân Cương có Rebiya Kadeer và nhóm người lưu vong tại Munich. Tiếc thay người Việt chúng ta khó kết hợp thành một khối, có uy thế và sức mạnh, khả dĩ tạo được sự tin tưởng đối với đồng bào trong nước và quốc tế. Hy vọng thế hệ mai sau ý thức được nhu cầu đoàn kết, tập hợp được tòan dân như ông cha ta dã làm, như nhiều người đang đốc thúc tạo một hội nghị Diên Hồng quyết tâm cứu dân cứu nước.
Phân tích những thực tế phũ phàng như trên không có nghĩa là bi quan, trái lại những sự chèn ép quá đáng, ngày càng rõ, càng nhiều, càng gây uất ức phẫn nộ, thì càng khuyến khích quần chúng phản ứng mạnh hơn, càng thúc đẩy lòng can đảm và sự liều lĩnh xả thân tranh đấu cho tự do dân chủ.
Cũng có thể vận nước khiến lòng người Tân Cương, Tây Tạng, Việt Nam và nhiều bộ tộc khác của Trung Quốc, nổi dậy bẻ gãy xiềng xích, đòi độc lập tự do, chừng đó nuớc khổng lồ Trung Quốc sẽ giống như Liên Xô sụp đổ chia thành những quốc gia độc lập sống thuận hòa trong một thế giới mà mọi công dân hưởng trọn vẹn quyền tự do và nhân quyền. - (VLT)
From: Trucie D.
Subject: TÀI LIỆU TỐI MẬT QUỐC PHÒNG/ TỔNG CỤC 2 VC: Thỏa Hiệp ngầm 05-07-2020 là ngày thực hiện đợt I sát nhập nước Việt Nam - (TS KERBY ANDERSON NGUYỄN)
Date: Saturday, June 29, 2013, 10:16 PM
http://ubtttadcsvn.blogspot.com/
http://www.chinhkhiviet.org/
http://hoilatraloi.blogspot.com/
http://ngothelinh.tripod.com/NgoDinhDiem.html
HLTL xin đăng mẫu báo nhận được để quý vị tường và tùy nghi nhận định.
Đính kèm là tài liệu Việt Nam: Tỉnh hay Khu Tự Trị? HLTL
đã nhận được và phổ biến vào năm 2012:
Chủ tịch Việt Nam Trương Tấn Sang Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình
trong buổi lễ ký kết tại Sảnh đường Nhân dân ở Bắc Kinh, ngày 19/6/2013.
Chưa bao giờ có sự đầu hàng nhanh chóng và nhục nhã đến như vậy.
Nhân danh Chủ tịch nước, ông Trương Tấn Sang, đã dẫn đầu đoàn đại biểu cấp cao Việt Nam sang thăm chính thức Trung Quốc. Ngày 21 tháng 6 ông đã ký với Chủ tịch nước kiêm Tổng Bí thư đảng CS Trung Quốc Tập Cận Bình bản Tuyên bố chung rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến vận mệnh nước ta.
Bản Tuyên bố chung bằng hai thứ tiếng Trung Quốc và Việt Nam này đã được dịch ra nhiều thứ tiếng khác và phố biến đi khắp thế giới.
Mọi người Việt Nam yêu nước không thể không bàng hoàng và phẫn nộ khi đọc kỹ văn kiện nói
trên, không thể không nhận định đây là một văn kiện tuyên bố đầu hàng bọn bành trướng và xâm lược phương Bắc.
Chắn chắn cả Bộ Chính trị 16 người đã được thông báo và đồng tình với bản Tuyên bố chung (TBC) thảm hại này.
Đọc thật kỹ bản TBC, có thể dễ dàng nhận ra nó được phía Trung Quốc khởi thảo và phía Việt Nam hoàn toàn không được đóng góp hay thay đổi gì hết. Bản TBC hoàn toàn phản ánh tham vọng bành trướng và xâm lược của đế quốc Cộng sản Đại Hán Trung Hoa đối với đất nước Việt Nam, phục vụ dã tâm biến nhà nước Việt Nam Cộng sản thành một chư hầu của Trung Quốc, biến Việt Nam thành một thuộc địa kiểu mới của Trung Quốc, với sự tiếp tay của nhóm lãnh đạo CS bất tài và tham nhũng đã thoái hóa đến cùng cực.
Kính mời đồng bào ta ở trong nước và nước ngoài, kể cả các đảng viên Cộng sản, hãy đọc cho kỹ bản TBC ký chưa ráo mực này.
Ngoài bản TBC dài lòng thòng gồm có 8 điểm, trong đó riêng điểm 3 chứa đựng đến 13 mục quan hệ hợp tác vừa mở rộng vừa ăn sâu, 2 bên còn ký đến 10 văn kiện khác, trong đó có Chương trình hoạt động chung của chính phủ 2 nước, Thỏa thuận hợp tác chiến lược toàn diện giữa bộ Quốc phòng 2 nước, Thỏa thuận giữa 2 bộ Nông nghiệp về đường dây nóng trong nghề đánh cá trên biển, về giám sát chất lượng, kiểm dịch thực vật, Điều lệ hợp tác quản lý cửa khẩu trên đất liền, Ghi nhớ về xây dựng các trung tâm Văn hóa Việt – Trung, Quan hệ giữa các tổ chức hữu nghị, Hợp tác trong thăm dò dầu khí ngoài khơi Vịnh Bắc Bộ.…
Trong 13 mục quan hệ mở rộng và ăn sâu, sau khi khẳng định phương châm 16 chữ vàng và 4 tốt, TBC kể ra một loạt thỏa thuận : thường xuyên tiếp xúc ở cấp cao đảng, chính phủ, hoạt động của Ủy ban chỉ đạo hợp tác chiến lược toàn diện song phương, quan hệ chặt chẽ giữa 2 đảng, 2 ban Đối ngoại, 2 ban Tuyên huấn, về ngiên cứu lý luận, về xây dựng đảng, quan hệ giữa 2 bộ Ngoại giao, giữa các vụ, cục trong 2 bộ Ngoại giao, quan hệ giữa 2 quân đội, 2 bộ Quốc phòng, trao đổi về công tác đảng, công tác chính trị trong quân đội, trong đào tạo sỹ quan, trong tuần tra chung ở vùng biên phòng đất liền, hợp tác về thực thi pháp luật, an ninh, về trật tự an toàn xã hội, về an ninh biên giới và cảnh sát biển, thực hiện kế hoạch 2 hành lang 1 vành đai vùng biên giới, hợp tác về năng lượng, giao thông vận tải, đầu tư kinh doanh, hợp tác về văn hóa, khoa học, công nghiệp và thông tin …
Bản TBC còn nhấn mạnh đến mối quan hệ hợp tác chặt chẽ giữa 7 tỉnh biên giới phía Bắc Việt Nam với 3 tỉnh biên giới phía Nam Trung Quốc - Vân Nam, Quảng Tây, Quảng Đông - và đảo Hải Nam.
TBC cũng nói đến hợp tác của Ủy ban Liên hợp biên giới Việt – Trung để tàu thuyền đi lại tự do trong khu Bắc Luân, hợp tác khai thác du lịch thác Bản Giốc, và cũng không quên nói đến hợp tác đáng cá chung trong Vịnh Bắc Bộ.
Đọc kỹ các văn bản, có cảm giác như Việt Nam đã hội nhập vào trong lòng Trung Quốc. Tuy 2 mà một. Hoà nhập triệt để về mọi mặt, đặc biệt là về quốc phòng, về đối ngoại, về an ninh, trị an xã hội, về đảng, nhà nước, về quân đội, về công tác đảng, bảo vệ đảng, bảo vệ quân đội. Cứ như ở thời kỳ quan hệ anh em đồng chí bền chặt nhất vậy.
Đây phải chăng là một cạm bẫy do nhóm lãnh đạo mới của đảng CS Trung Quốc, với Tập Cận Bình cầm đầu, giăng ra để nhử Trương Tấn Sang chui vào tròng. Chiếc bẫy này chắc chắn đã được chuẩn bị rất công phu, và buộc Trương Tấn Sang phải cúi đầu chấp nhận cả gói, không sửa đổi du di gì được dù một ly.
Không hề có một chữ nào về Hoàng Sa, Trường Sa là đất Việt Nam bị cưỡng chiếm bằng vũ lực. Không một yêu cầu nào về việc bảo vệ tính mạng tài sản của ngư dân VN trong vùng biển quốc gia của mình. Không một lời bác bỏ nào đối với cái lưỡi bò phạm pháp trên bản đồ Trung Quốc. Chủ quyền quốc gia đã bị hoàn toàn từ bỏ. Lũ giặc bành trướng được coi là bạn bè thân thiết nhất, là đồng chí tin cậy nhất, còn hơn anh em ruột thịt.
Đây có thể là phản ứng có tính toán của nhóm Tập Cận Bình đối với lời lên án của Việt nam tại cuộc họp Shangri La ở Singapore cuối tháng 5 vừa qua. Tuy chỉ là lời nói bóng gió, không nêu đích danh, nhưng cũng đủ để bị chạm nọc, để mất mặt giữa trường quốc tế và để nổi tự ái giận dữ. Đó là câu của thủ tướng Ba Dũng: «Đâu đó đã có những biểu hiện đề cao sức mạnh đơn phương, những đòi hỏi phi lý, những hành động trái với luật pháp quốc tế, mang tính áp đặt và chính trị cường quyền». Đã nhún nhường, nói xa xôi, nhưng vẫn cay đắng, vì bọn trùm bành trướng luôn kiêu ngạo, tự cao tự đại, tự coi là yêng hùng trong thiên hạ.
Trung Nam Hải gần đây tỏ ra rất lo ngại khi trí thức và tuổi trẻ Việt Nam cũng như một số đảng viên CS lão thành tỏ rõ ý muốn Việt Nam liên minh quân sự với Hoa Kỳ, Ấn Độ, Nhật Bản, Liên Âu…trước mối đại họa bành trướng Trung Quốc.
Cũng có thể đây là một tính toán thâm độc của Trung Nam Hải, nhưng cũng có thể là một tính toán sai lầm trong cơn hoảng hốt. Họ không tính rằng sự lộ mặt quá lộ liễu là ông chủ của 16 ông vua tập thể ở Ba Đình là dại dột và nguy hiểm cho họ ra sao. Nước cờ này sẽ đẩy đảng CS Việt Nam đang núng thế thụt sâu thêm xuống hố suy thoái, bị lên án mạnh thêm là bán nước cầu lợi riêng, chia rẽ thêm nhóm lãnh đạo vốn đã hiềm khích nhau, kích thích mạnh thêm các cuộc xuống đường quyết liệt chống bành trướng và tay sai của đồng bào ta.
DienDanCTM
Mà chỉ còn câm hận, thù hận và oán hận mà thôi
Có thể nào đi nhận lũ giặc cướp đã tàn hại sinh linh cùng diệt cả giống nòi
Ngàn năm trước bắt cả dòng tộc VN ta làm nô lệ
Mà bây giờ lại đi chấp nhận làm bạn tốt hay không
VC chúng bây chắc là lũ điên khùng
Cùng ngu xuẩn, ngu đần không thể nào tả được
Ta nhục lắm và vô cùng nhục nhã
Vì biết rõ tại làm sao dân tộc VN ta lại có những tên VC quá sức ngu dại và vô cùng ngu ngốc
Thằng chó đẻ mất dạy, khốn nạn, khốn kiếp, thất học ngu dốt VC Nguyễn tất Thành hổn danh Hồ chí Minh quá sức là ngu dại và đần độn nên sản sinh ra một bầy súc vật mặt người lòng thú
Hết thằng Đồng, thằng Duẩn, thằng Chinh phản quốc, phản dân cùng vinh thân bán nước.
Giờ ngay cả đến thằng Sang, thằng Trọng, thằng Dũng, thằng Hùng cũng lại là những thằng mãi quốc cầu vinh
Lũ VC chúng bây không lẽ chẳng có một thằng nào có trí khôn của con người mà chỉ toàn một lũ đồ súc sanh cầm thú
Thằng Tập cẩn Bình đã cho tụi bây uống cái chi hay là ăn cái gì mà VC chúng bây đều quá là ngu ngục.
Thằng Hồ chí Minh nhận giặc cướp Nga Tàu làm cha ông của nó
Giờ đến bốn thằng chó má 2L, 3X, 4S, 5H tụi bây lại cũng gọi thằng CSTC bằng ông nội, bằng cha
Chắc lũ trâu sanh mọi mợ quỷ đỏ VC tụi bây có cha mẹ toàn là thứ đồ súc vật hay là toàn là súc sanh cầm thú
Người VN đàng hoàng tử tế đều có cha mẹ, ông cha là những đấng anh hùng hào kiệt
Nhưng không biết tại sao lũ trâu sanh mọi rợ VC chúng bây có cha mẹ toàn là đồ dã thú, hèn hạ đốn mạt và hết sức tiểu nhân đê tiện.
Tao đang chữi cha mắng mẹ mầy đấy lũ súc sanh cầm thú VC phản quốc, phản dân, vinh thân bán nước Trương tấn Sang, Nguyễn phú Trọng, Nguyễn tấn Dũng cùng Nguyễn sinh Hùng
VC chúng bây đúng là thứ giòi bọ chui ra hãy mau trở về sống nơi những đống phân bò. Tụi bây thật là hôi thúi quá đi thôi .
Tiên sư bố thằng Nguyễn tất Thành
Tiên sư cha thằng Hồ chí Minh
"V", "VK", "NPU",..., "TDVN"
"CSPD"
HS. TS. VN
From: Vinh Tran
Sent: Friday, March 22, 2013 4:25 PM
Subject: Fw: Sắp đến ngày bàn giao, VC chuẩn bị thật chu đáo.
Coi cho biet - VT - Sắp đến ngày bàn giao, VC chuẩn bị thật chu đáo.Smile
Điều 21 (mới)
Mọi người có quyền sống. Nhưng quyền chết phải do Đảng và Nhà Nước quyết định được chết như thế nào.
Điều 16 (mới)
1. Mọi người dân có nghĩa vụ tôn trọng quyền của người khác. Đảng viên và cán bộ nhà nước không cần phải tuân thủ theo điều lệ này.
2. Không được lợi dụng quyền con người, quyền công dân để xâm phạm lợi ích quốc gia, lợi ích dân tộc, quyền, lợi ích hợp pháp của người khác. Phải hiểu rõ rằng quyền công dân và quyền của Đảng viên và cán bộ nhà nước không giống nhau.
Điều 44 (mới)
Mọi người có quyền hưởng thụ các giá trị văn hoá, tham gia vào đời sống văn hóa, sử dụng các cơ sở văn hóa, tiếp cận các giá trị văn hóa. Tuy nhiên chỉ được quyền theo chỉ thị của Đảng và Nhà Nước đã xét duyệt và chỉ định. Tuyệt đối không được tham gia văn hóa của thế lực thù địch.
Điều 45 (mới)
Công dân có quyền xác định dân tộc của mình, sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ, tự do lựa chọn ngôn ngữ giao tiếp. Dẫu rằng chúng ta dưới ách đô hộ của phương Bắc. Cho dù mai này chủ quyền của Việt Nam có thay đổi luật này vẫn được nghiêm chỉnh thi hành.
Đến hôm nay, bản dự thảo sửa đổi hiến pháp năm 1992 của CSVN đã mang lại nhiều tranh luận trong và ngoài nước. Bản dự thảo sửa đổi này có thêm vào một số điều mới hoàn toàn. Những điều mới số 16, 21, 44 và 45, tuy rất nhỏ, ngắn gọn, đọc qua có vẻ không quan trọng, nhưng nếu đặt nội dung những điều mới này trong tình trạng liên hệ mấy năm gần đây, và trong hiện tại cũng như trong tương lai, giữa Việt Nam và Trung cộng, chúng ta thấy rõ được dụng ý của CSVN trên lãnh vực “chuẩn bị cho sự xâm nhập sâu xa của Trung cộng tại Việt Nam”.
Sau đây là phần trích lại những điều “mới” liên quan đến dụng ý nêu trên:
Điều 21 (mới)
Mọi người có quyền sống
Điều 16 (mới)
1. Mọi người có nghĩa vụ tôn trọng quyền của người khác.
2. Không được lợi dụng quyền con người, quyền công dân để xâm phạm lợi ích quốc gia, lợi ích dân tộc, quyền, lợi ích hợp pháp của người khác.
Điều 44 (mới)
Mọi người có quyền hưởng thụ các giá trị văn hoá, tham gia vào đời sống văn hóa, sử dụng các cơ sở văn hóa, tiếp cận các giá trị văn hóa.
Điều 45 (mới)
Công dân có quyền xác định dân tộc của mình, sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ, tự do lựa chọn ngôn ngữ giao tiếp.
Điều 21:
“Mọi người có quyền sống” mặc dù rất là không cần thiết vì điều này không nói lên được điều gì, nó lại gieo vào đầu người đọc một ý niệm là “đừng lấy đi cái quyền sống của người khác”, và “đừng lấy đi” không có đồng nghĩa với “giết người đó”, mà chỉ là một hình thức dùng hiến pháp để mọi công dân phải để “người đó yên thân”; hay nói khác hơn là “không động chạm đến họ”.
“không động chạm đến họ” là không động chạm trên những phương diện nào? DTSDHP trong điều 16 viết là mọi người không được lợi dụng quyền con người, quyền công dân để xâm phạm quyền và lợi ích của người khác. Không những “không được lợi dụng quyền con người” mà DTSDHP còn cho đó là một “nghĩa vụ tôn trọng quyền người khác”. Điều này cũng không có gì mới lạ vì nội dung của nó đã được nêu lên trong hiến pháp 1992, không phải đợi đến dự thảo sửa đổi này mới được nêu ra, vì nếu không như vậy, thì từ hiến pháp 1946 đến 1992, mọi người không bị cấm xâm phạm người khác hay sao.
Nếu điều 16 mới này không phải là một điều mới lạ, thì CSVN đề nghị ghi vào hiến pháp với lý do gì? Cái lý do đó đã được nói lên trong điều 44 mới của DTSDHP, theo đó: “Mọi người có quyền hưởng thụ các giá trị văn hóa, tham gia vào đời sống văn hoá, sử dụng các cơ sở văn hoá, tiếp cận các giá trị văn hoá”. Từ lúc nào mà CSVN lại muốn viết vào trong hiến pháp, cho người dân cái quyền được “hưởng thụ” các giá trị văn hoá. Trước nhất “hưởng thụ” đâu là phải là cái “quyền” trong bất cứ mọi xã hội nhân bản nào; “hưởng thụ” là một sự “lựa chọn cá nhân và là bản chất của con người” mà không ai, không hiến pháp nào được đụng tới, hay phải công nhận. Một bản nhạc, một cuốn tiểu thuyết, một tác phẩm điêu khắc, hội họa, một công trình xây dựng, một bài nghiên cứu tư tưởng, một ngôn ngữ chuyên chở những tác phẩm đó, là một phần của “văn hoá” với những giá trị khác nhau tùy người sáng tác và người thưởng ngoạn. Hưởng thụ có thể công khai hay kín đáo, và CSVN không thể tước cái quyền đó hoàn toàn được vì CSVN không thể kiểm soát cá nhân liên tục và khắp nơi. Thế nhưng sao CSVN vẫn viết lên điều này, có thể vừa ru ngủ người dân vừa làm vui lòng đối tượng CSVN muốn nhắm tới. (Tuy dù CSVN công nhận đó là quyền của mọi người, nhưng chắc chắn là CSVN sẽ là thành phần quyết định “đâu là cái giá trị được CSVN chấp nhận” bằng những nghị định gọi là để thi hành hiến pháp).
CSVN không những muốn ghi vào hiến pháp cái quyền của mọi người được tự hưởng thụ các giá trị văn hoá, mà còn bắt mọi người phải tôn trọng quyền “hưởng thụ, tham gia, sử dụng và tiếp cận các giá trị văn hoá” của người khác nữa. Tại sao CSVN lại mở cửa nghênh đón những sự tham gia và bảo vệ này trong khi trên thực tế, CSVN đã tìm mọi cách kiểm duyệt, kiểm soát hoàn toàn nội dung cũng như hình thức của mọi hoạt động văn hoá của toàn dân? CSVN muốn dùng hiến pháp với những điều mới lạ này để nói lên điều gì? nhắm đến thành phần nào? Trả lời những câu hỏi này là nội dung của điều 45, mới. Theo đó:
Điều 45, mới “công dân có quyền xác định dân tộc của mình, sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ, tự do lựa chọn ngôn ngữ giao tiếp”.
Điều 45 mới này có 3 phần quan trọng:
Công dân có quyền xác định dân tộc của mình:
Theo tài liệu của Ủy Ban Dân Tộc CSVN thì hiện nay dân tộc VN có 54 chủng tộc khác nhau mà trong đó dân tộc Kinh là nhiều người nhất, nói tiếng Việt. Phần còn lại là những chủng tộc không nhiều dân số cũng như họ có thể sử dụng ngôn ngữ riêng của họ trong khi giao thiệp lẫn nhau. Những nhóm nhỏ này được gọi là “dân tộc thiểu số”. Người Việt gốc Trung hoa (Tầu) có hàng chục triệu người không được ghép vào loại “dân tộc thiểu số”, và mặc nhiên được cho vào hàng ngũ “dân tộc Kinh”. (theo tài liệu năm 1999 thì “dân tộc Hán (Trung hoa) có 862,371 người). Với điều 45 này của DTSDHP, hàng triệu người Việt gốc Trung hoa này sẽ được quyền xác định “dân tộc” của mình và số người của “dân tộc Trung hoa sau khi họ được quyền xác định, sẽ tăng gia rất nhiều. (chúng ta chưa nói đến hàng vạn người Trung cộng qua VN làm việc và sinh sống những năm gần đây).
Công dân có quyền sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ:
Cho đến nay, không ai ngăn cấm mọi người sử dụng ngôn ngữ riêng để giao tiếp với nhau, người Trung hoa vẫn nói tiếng Trung hoa, người Mường vẫn nói tiếng Mường với nhau, nhưng khi CSVN cho việc nói tiếng “mẹ đẻ” là cái “quyền”thì CSVN phải có một dụng ý gì, với lý do là trong mọi Nghị Định của CSVN liên quan đến vần đề “dân tộc” hay “những vấn đề phải giải quyết liên quan đến ngôn ngữ của một dân tộc, dù thiểu hay đa số” từ năm 1946 , chưa bao giờ những vấn đề ngôn ngữ này lại được đưa ra để phải giải quyết.
Công dân có quyền tự do lựa chọn ngôn ngữ giao tiếp:
Không những mọi công dân được sử dụng mà còn được tự do lựa chọn ngôn ngữ “mẹ đẻ” để giao tiếp nữa. Giao tiếp ở đây chắc chắn không phải chỉ là nói chuyện hỏi thăm nhau, mà còn là sự giao thiệp, giao thương, tiếp xúc, hay nói cách khác, nó bao gồm mọi hình thức từ liên lạc cá nhân đến buôn bán, quảng cáo, hợp đồng làm ăn,…
Chữ viết cũng như tiếng nói, là nguồn chính của văn hoá. Những cách viết và cách nói riêng cho chúng ta sự phân biệt giữa những nền văn hoá. Và để mọi người tiếp thụ được chữ viết cũng như cách nói, thì truòng học là môi trường quan trọng nhất để một dân tộc học hỏi ngôn ngữ của mình. Những điều “Mới, 16, 21, 44 và 45” của DTSDHP là một sự công nhận trong hiến pháp là bất cứ dân tộc nào cũng được quyền “mở trường dậy học, sách dậy học, quảng cáo của tiệm, bảng hiệu, thực đơn, giao kèo, khách hàng,…” bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình.
Cho đến nay CSVN không có vấn đề về ngôn ngữ với 53 nhóm dân tộc thiểu số, thì CSVN muốn thoả mãn những điều mới này cho nhóm “dân tộc” nào? nếu không phải nhóm dân tộc “Trung cộng”mà đến nay vẫn còn nằm yên với người Kinh, thì là nhóm dân tộc nào.
Chúng ta còn nhớ chỉ một năm trước đây, 2012, nhà cầm quyền CSVN đã “thử” chính thức cho dậy tiếng Trung hoa như một phần của chương trình học cho trẻ em Việt Nam. Chương trình này đã bị bãi bỏ sau những chống đối mạnh mẽ của người Việt Nam khắp nơi, không những trong VN mà còn từ người Việt trên khắp thế giới nữa. Bây giờ nếu những điều mới, nhất là điều 45 này được thông qua, thì nguòi Trung hoa được quyền bảo vệ bởi hiếp pháp CSVN, không những để mở những truòng học dây tiếng Trung hoa, mà còn được sinh sống một cách “ngôn ngữ tự trị” trong những khu vực riêng của họ, một khu vực mà có trường học, các cơ sở văn hoá, cửa hàng, quảng cáo, đều có qưyền bằng tiếng “mẹ đẻ” của họ. Và dĩ nhiên những người đến đó tham dự, tiếp cận không chỉ là những “công dân” mà cho“mọi người” như đã được CSVN nói ra trong điều 16 và 44. CSVN đã rất cân nhắc trong việc sử dụng những ngôn ngữ kể trên, phân biệt giữa “mọi người” và “công dân”, tuy vậy, vẫn hai mà là một, bởi vì mọi người thì bao gồm cả công dân, vì nếu các sơ sở này do “công dân” mở ra mà không cho “mọi người” tham dự thì sẽ mang tiếng là “kỳ thị”. Và hơn nữa, “mọi người” thì chắc chắn sẽ có gồm cả hàng chục ngàn nhân công Trung cộng đang nằm trong Việt Nam từ khi có hợp đồng khai thác nhôm giữa 2 nước và nhiều hợp đồng giao thương nữa sau đó. Với điều 45 này, CSVN không cần trả lời dân chúng nữa nếu Trung công mở trường với chương trình học hoàn toàn bằng tiếng Trung hoa.
Nếu không vì những sự đòi hỏi được dậy, tham dự, mở các cơ sở văn hóa bằng tiếng mẹ đẻ từ những nhóm dân tộc thiểu số, thì những điều 16, 21,44, và 45 của dự thảo sửa đổi hiến pháp 1992 của CSVN đến từ động lực nào? Hay nói khác hơn, đến từ những áp lực nào? Chắc đến đây, chúng ta có thể đã có câu trả lời.
Trong dự thảo sửa đổi, CSVN đã không những giảm thiểu trách nhiệm của đảng trước toàn dân, với bằng chứng là trong “điều 4 sửa đổi” đã thay chữ “… đại biểu trung thành với quyền lợi của giai cấp” thành “… đại biểu trung thành với lợi ích của giai cấp… ; giảm thiểu vì “quyền cộng với lợi ích của toàn dân nó khác xa với chỉ lợi ích của toàn dân”, mà lại còn tìm cách ưu đãi thêm nhiều quyền lợi cho những người Trung cộng, một kẻ thù đang tìm mọi cách xâm nhập, thẩm nhập vào Việt Nam dưới nhiều hình thức.
Chúng ta rất ngạc nhiên khi đọc biên bản một số những buổi hội thảo sửa đổi hiến pháp, từ các truòng đại học, các cơ quan cấp bộ, thành phố và tỉnh, xã, vấn đề sự có mặt của những điều16, 21, 44 và nhất là điều 45 đã không được nêu ra.
Có phải sau gần 70 năm dưới sự cai trị và nhồi sọ của CSVN, hầu hết những người Việt trong nước mà đang cộng tác với CSVN, đã mất đi sự độc lập trong cách suy nghĩ?. Và có phải dùng hiến pháp để chính thức đầu hàng cũng như bảo vệ sự xâm nhập của Trung cộng mới là mục tiêu chính của màn sửa đổi hiến pháp này?
Tóm lại, qua nhiều lần sửa đổi hiến pháp kể từ 1946 cho đến nay, gần 70 năm, vấn đề “xác định chủng tộc cũng như ngôn ngữ mẹ đẻ” chưa bao giờ là đề tài mà đảng phải đề cập tới với lý do giản dị là những chủng tộc này, hay dân tộc thiểu số, chưa bao giờ lên tiếng đòi hỏi. Thế mà đến nay, đảng lại tự động cho công dân được quyền xác định chủng tộc của mình, lại còn được bảo vệ quyền tự do sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ trong mọi lãnh vực thì người ta phải hỏi là thế lực nào đã áp lực đảng phải cho vào hiến pháp những điều ấy. Thế lực ấy có ngoài ai khác là những nhóm được hưởng lợi trực tiếp từ những thay đổi ấy. Chúng ta nói đến Trung cộng và hàng triệu người trong nhóm họ sẽ xác định họ thuộc về dân tộc Trung hoa, rồi sẽ mở trưong học, các cơ sở văn hóa, sinh hoạt biệt lập trong những khu tự trị …. với ngôn ngữ Trung hoa, ngôn ngữ mà CSVN gọi là ngôn ngữ mẹ đẻ của họ.
Bùi Hồng Lĩnh
" ĐẢNG DÂN CHỦ XÃ HỘI VIỆT CỘNG ..."
- thằng VC NHẢY NÚI (Lê Hiếu Đằng), và
- thằng VC NẰM VÙNG (Hồ Ngọc Nhuận):
by ToanVietNam22
Đến lúc này, người dân chúng ta nếu ai còn nghĩ rằng nước Việt mến yêu vẫn còn, chưa mất vào tay cựu thù phương Bắc thì xin quý vị hãy nghĩ lại. Dân tộc Việt trước nguy cơ từng bước bị Hán hóa, và sẽ trở thành một tỉnh tự trị, sáp nhập vào Trung cộng đang đến rất gần, chỉ còn vỏn vẹn có bảy năm nữa.
Những người yêu nước ngày đêm lo lắng cho vận mệnh đất nước đang lâm nguy, thì ngược lại đám hậu duệ Việt cộng vẫn bình chân như vại, vẫn tiếp tục hướng về phương Bắc khấu đầu vái lạy 16 chữ vàng và 4 tốt, giống hệt cách mà tên đầu đảng Hồ Chí Minh cùng đám lâu la Đồng, Chinh, Duẩn, Thọ, đã từng bán rẻ độc lập chính trị và lãnh thổ quốc gia cho ngoại bang, chỉ mong được vinh thân và làm kiếp tôi mọi bằng mọi giá.
Từ khi manh nha cho đến lúc cướp được chính quyền, Việt cộng chưa bao giờ trân trọng và noi gương truyền thống dựng nước và giữ nước của tiền nhân, với hơn 4.000 năm văn hiến. Nhưng chúng sẵn sàng nhất nhất làm theo chỉ thị của Nga sô, Trung quốc trong việc bán nước, giết dân, đạp đổ truyền thống văn hóa của tổ tiên, và đưa cả dân tộc vào vòng nô lệ cộng sản Mác-Lê- Mao. Bản chất ngoại lai, vong bản của Việt cộng qua những câu nói của Hồ Chí Minh như:
" Bác có thể sai lầm, chứ đồng chí Sta-lin hay đồng chí Mao Trạch Đông thì không bao giờ sai lầm". Hay như Lê Duẩn đã nói:
" Ta đánh Mỹ là đánh cho đàn anh Liên sô, Trung Cộng".
Những tên Việt gian, bán nước này đã nhận giặc là cha từ khi cái đảng cộng sản này còn đang mặc tã, nằm nôi.
Khi Việt cộng cướp được miền Nam năm 1975, ngoài mặt chúng ra vẻ hả hê trong men say chiến thắng, nhưng bên trong Việt cộng phải tự dàn xếp thỏa thuận phương cách trả nợ số lượng vũ khí khổng lồ của Nga, Tàu đã cung cấp để cưỡng chiếm miền Nam. Việt cộng ngồi trên ngai vàng quyền lực, được xây bằng núi xương, sông máu của đồng loại, và đội trên đầu món nợ chi phí chiến tranh. Việt cộng ra sức vơ vét tài nguyên quốc gia, bắt người dân cả nước lao động cật lực, để tạo ra của cải vật chất cho chúng trả nợ vũ khí. Trong những năm thập niên 80 của thế kỷ trước,Việt cộng đã bắt dân Việt đi làm nô lệ xứ người qua cái gọi là: " Đi tu nghiệp sinh", hay " Hợp tác lao động" ở các nước Xã hội chủ nghĩa anh em, nhưng thực chất là đưa người sang lao động trong các công xưởng, xí nghiệp để trừ nợ cho đế quốc Liên sô và các chư hầu Đông Âu.
Hội nghị Thành Đô giữa Việt cộng và Trung quốc, diễn ra trong bối cảnh chủ nghĩa cộng sản sụp đổ ở Đông Âu và Liên sô, Việt cộng đành quay lại xin tha tội phản bội, tội quỵt nợ, và hứa làm thân khuyển mã suốt đời cho Trung quốc.
Theo tài liệu mật mà Wikileaks công bố về hội nghị Thành Đô năm 1990, phía Việt cộng có rất nhiều tên dự phần bán nước trong dịp này, nhưng Nguyễn văn Linh, Đỗ Mười làm đại diện, bên Trung cộng có Giang Trạch Dân và Lý Bằng, hai bên thỏa thuận trong đó có đoạn rằng:
"...Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng thành công Chủ Nghĩa Cộng Sản, Đảng CSVN và nhà nước Việt nam đề nghị phía Trung quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt nam xin làm hết mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh dày công xây đắp trong quá khứ ,và Việt nam bảy tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp nhận và đề nghị phía Trung quốc, để Việt nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh, như Trung quốc đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng tây.... Phía Trung quốc đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, cho thời hạn phía Việt nam trong thời hạn 30 năm (1990-2020) để Đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung quốc..."
• VC Tuyên Bố Sát Nhập VN Vào Liên Bang XHCN Trung Cộng
- thằng HỒ - thằng SANG: CHÓ ĐI TÌM CHỦ - Việt Nhân
- Sợ Trung Cộng, Hà Nội (VC) tìm điểm tựa ở Washington - Lưu Tường Quang / Tú Anh
- Văn kiện đầu hàng - Bùi Tín
- HCM(HỒ TẬP CHƯƠNG) là tên gián điệp TC: NHẬN GIẶC LÀM CHA - Huỳnh Tâm
- HCM(HỒ TẬP CHƯƠNG): Chiến Lũy TC trên lãnh thổ Việt Nam - Huỳnh Tâm
- HCM - Những sự thật không thể chối bỏ - Đặng Chí Hùng
- Bản cáo trạng tội ác của đảng CSVN và HCM - Đặng Chí Hùng
- Những sự thật cần phải biết - Đặng Chí Hùng
Tin liên quan:
Hội Nghị Sát Nhập Việt Nam vào China: Tỉnh hay Khu Tự Trị ? (Ninh Cơ ghi lại. Trích tài liệu chép lại từ băng ghi âm cuộc họp mật giữa đại diện Tổng Cục Tình Báo Hoa Nam và Tổng Cục 2 Việt Nam để lưu trữ, được bảo quản theo chế độ tuyệt mật).
Trong tài liệu tuyệt mật liên quan tới Việt nam này của mình, Wikileaks khẳng định thông tin dưới đây nằm trong số 3.100 các bức điện đánh đi từ Hà nội và Thành phố Hồ Chí Minh của cơ quan ngoại giao Hoa kỳ tại Việt nam gửi chính phủ Hoa kỳ, tài liệu này có đoạn ghi rõ “… Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng thành công CNCS, Đảng CSVN và nhà nước Việt nam đề nghị phía Trung quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt nam xin làm hết mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh dày công xây đắp trong quá khứ và Việt nam bảy tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp nhận và đề nghị phía Trung quốc để Việt nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh như Trung quốc đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng tây…. Phía Trung quốc đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, cho thời hạn phía Việt nam trong thời hạn 30 năm (1990-2020)để Đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung quốc”.
Những ngày này, những tin tin thời sự quốc tế thuộc hàng đầu trên các kênh truyền hình ngoại quốc nổi tiếng như BBC, CNN.. chắc chắn sẽ là tin về sự căng thẳng của hai miền Nam – Bắc Triều tiên đang đứng trên bờ vực của một cuộc chiến tranh trên bán đảo Triều tiên chắc chắn là vấn đề số một và vấn đề thứ hai là những thông tin mà tổ chức Wikileaks dọa sẽ công bố công khai những tin tức tuyệt mật của ngành ngoại giao Hoa kỳ.
Được biết những thông tin mà Wikileaks dọa công khai bao gồm 251.287 tài liệu mà Wikileaks có được là tin trao đổi giữa 250 đại sứ quán và lãnh sự quán Hoa Kỳ tại hơn 90 nước trên thế giới với Washington. Cũng theo thông báo của tổ chức Wikileaks cho biết hiện nay họ có trong tay những thông tin liên quan đến Việt nam, đó là những tài liệu từ các cuộc trao đổi giữa các nhà ngoại giao Hoa Kỳ ở Việt Nam và chính phủ Mỹ, với hơn 2.300 bức điện tín gửi đi từ Đại sứ quán Hoa Kỳ ở Hà Nội và gần 800 từ Lãnh sự quán ở thành phố Hồ Chí Minh. Theo họ, trong số hơn 3100 điện tín này có cả những loại thuộc diện “tuyệt mật”.
Cho tới nay Wikileaks mới công bố nội dung của hơn 200 bức điện tín trong số hơn 251.287 bức mà họ có và trong số các thông tin ít ỏi được công bố nhỏ giọt ngày hôm nay (30/11)có hai tin liên quan đến Trung quốc và Bắc Triều tiên rất có giá trị. Đó là tin các quan chức Trung quốc tuyên bố ủng hộ thống nhất hai miền Bắc và Nam Triều tiên vào thời gian sau hai năm lãnh tụ Kim Jong Il qua đời, và chính quyền mới của nước Triều tiên thống nhất sẽ do chính quyền Soul quản lý. Và tin thứ hai là phát biểu của một quan chức cao cấp Trung quốc nói với Thứ trưởng Ngoại giao Nam Triều tiên, khi cho biết rằng thế hệ lãnh đạo trẻ Trung quốc hiện nay không hài lòng và coi chính thể ở Bắc Triều tiên của gia đình họ Kim là đưa trẻ hư không biết nghe lời.
Hai tin rò rỉ kiểu này khác hẳn với sự hiểu biết và phán đoán của mọi người về thái độ của Trung quốc với Bắc Triều tiên, đó là ai cũng nghĩ rằng bằng mọi giá không bao giờ Trung quốc bỏ rơi nước láng giềng cộng sản đàn em này. Có lẽ những tin bí mật của Wikileak tiết lộ rất có giá trị như họ thông báo trước, vì thế sẽ còn có nhiều tin động trời trong số 3.100 bức điện từ các cuộc trao đổi giữa các nhà ngoại giao Hoa Kỳ ở Việt Nam và chính phủ Mỹ, được gửi đi từ Đại sứ quán Hoa kỳ ở Hà nội và Lãnh sự quán tại TP Hồ Chí minh.
Những ngày gần đây, không chỉ có các chính khách Hoa kỳ, mà hầu hết các chính khách trên thế giới đang ở tâm trạng hồi hộp, căng thẳng đến nghẹt thở khi chờ đón sự công bố của tổ chức Wikileaks trong đó có các chính khách hàng đầu của Việt nam cũng hết sức lo lắng khi những điều “tuyệt mật” sẽ bị Wikileaks dọa sẽ công bố.
Đoạn tin đầu nói trên về Biên bản họp kín tháng 9/1990 tại Thành Đô giữa lãnh đạo cao cấp Việt nam và Trung quốc, cũng chỉ là một tin mang tính chất giả thiết của tác giả mà nó có nhiều khả năng khi bị bạch hóa có thể xảy ra mà thôi, chứ đó không phải tin chính thức của Wikileaks.
Điều quan trọng ở đây là, những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đối với đảng CSVN nếu như tin này là tin chính thức do Wikileaks công bố trong một ngày gần đây. Chúng ta có quyền phỏng đoán và chuẩn bị tinh thần cho mọi người và cá nhân mình trước sự thật không mấy tốt đẹp, mà nó liên quan tới sự tồn tại của đảng CSVN trong vai trò lãnh đạo xã hội và nhà nước. Vì nếu khi ta đối chiếu với các tin tức liên quan đến việc phía Việt nam đã cho Trung quốc thuê nhiều chục ngàn hecta rừng đầu nguồn biên giới, lá cờ Trung quốc có 6 ngôi sao (thay vì cờ Trung quốc chỉ có 5 ngôi sao)xuất hiện tại một nhà hàng Trung quốc tại Vũng tàu, hay Dự án boxit Tây nguyên và gần đây nhất là tin Trung quốc tiến hành thu hồi hàng loạt cột mốc biên giới với Việt nam có từ thời Hiệp định Pháp-Thanh (1887) … Trong đàm phán biên giới, họ ép ta làm ta mất một nửa thác Bản Giốc, dân ta cũng không được đặt chân đến Ải Nam quan nữa, tất cả ta mất hàng trăm km2 đất. Họ xóa hiệp định phân định ranh giới vịnh Bắc Bộ giữa hai Chính phủ Pháp – Thanh (do lịch sử để lại) đòi chia lại, ăn hơn của ta một phần hải phận thì giả thiết trên là hoàn toàn có cơ sở xảy ra.
Những cái đó có phải là những bước tiến hành âm thầm trong kế hoạch 30 năm để đưa Việt nam trở thành một Khu tự trị của nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa hay không? Trong cuộc sống thì cái gì cũng có thể xảy ra, vì sẽ có những điều sự thật lại nằm trong những điều mà ta tưởng rằng không thể có hay không thể xảy ra. Vấn đề nêu trên là một ví dụ nhỏ, có thể lắm chứ.
Xin vui lòng chờ tổ chức Wikileaks họ sẽ chính thức công bố trong một thời gian gần đây cho mọi người toàn thế giới rõ.
Ngày 01/12/2010 Kami - Nguồn : baotoquoc.com *** ( Quí vị nghĩ sao về nội dung bài chủ ! ) *** hoaibao=T_N_D_
Wikileaks: VN Thành Khu Tự Trị của Hán Cộng (1990-2020)
ĐẠI HỌA MẤT NƯỚC và KẺ THÙ TRUYỀN KIẾP PHƯƠNG BẮC - HÁN CỘNG
Trong một tương lai không xa đưa đất nước và dân tộc đi vào vòng nô lệ của Trung Cộng.
Bản tin nói về một thời hạn 30 năm (từ 1990 đến 2020) mà Trung cộng "đồng ý" để đảng cọng sản Việt Nam giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập "đại gia đình các dân tộc Trung quốc". 20 năm qua đảng CS và chính quyền Hà nội đã "giải quyết" rất nhiều bước theo lệnh quan thầy. Nay chỉ còn 10 năm nữa thôi, người Việt yêu nước hãy làm tất cả những gì có thể, để chận đứng những bước còn lại, đồng thời lật đổ nhà cầm quyền và đảng CS Việt Nam giành lại quyền tự chủ đất nước.
Wikileaks – Kế hoạch cho Việt nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh
Như sét đánh ngang tai, thông tin rò rỉ từ các tài liệu của hệ thống trang tin điện tử Wikileaks cho biết các nhà lãnh đạo Cộng sản Việt Nam từng lạy lục Trung Cộng để được là một tỉnh tự trị của Trung Cộng, đã làm khắp nơi bùng nổ ý niệm coi Ðảng Cộng sản Việt Nam là một tổ chức bán nước. Những thông tin này được tiết lộ từ một Hội Nghị nhằm Sát Nhập Việt Nam vào Trung cộng. Toàn bộ tài liệu được chép lại từ băng ghi âm cuộc họp mật giữa đại diện Tổng Cục Tình Báo Hoa Nam vàTổng Cục 2 Việt Nam để lưu trữ, được bảo quản theo chế độ tuyệt mật.
Cả bộ máy Cộng sản Việt Nam đều chết lặng khi tổ chức Wikileaks công bố một tài liệu tuyệt mật động trời liên quan đến Việt Nam. Ðó là biên bản họp kín giữa ông Nguyễn Văn Linh Tổng Bí thư Ðảng Cộng sản Việt Nam, ông Ðỗ Mười Chủ tịch, lúc bấy giờ là Hội đồng bộ trưởng đại diện cho phía Việt nam và ông Giang Trạch Dân, lúc đó là Tổng bí thư, cùng ông Lý Bằng Thủ tướng Chính phủ đại diện cho phía Trung Cộng trong hai ngày 3 và 4 tháng 9 năm 1990 tại Thành Ðô.
Trong tài liệu tuyệt mật liên quan tới Việt nam này của mình, Wikileaks khẳng định thông tin dưới đây nằm trong số 3.100 các bức điện đánh đi từ Hà nội và Thành phố Hồ Chí Minh của cơ quan ngoại giao Hoa kỳ tại Việt nam gửi chính phủ Hoa kỳ, tài liệu này có đoạn ghi rõ :
“… Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng thành công CNCS, Đảng CSVN và nhà nước Việt nam đề nghị phía Trung quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt nam xin làm hết mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh dày công xây đắp trong quá khứ và Việt nam bảy tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp nhận và đề nghị phía Trung quốc để Việt nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh như Trung quốc đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng tây…. Phía Trung quốc đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, cho thời hạn phía Việt nam trong thời hạn 30 năm (1990-2020) để Đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung quốc”.
Trong tài liệu tuyệt mật liên quan tới Việt Nam này của mình, Wikileaks khẳng định thông tin dưới đây nằm trong số 3100 các bức điện đánh đi từ Hà nội và Saigon của cơ quan ngoại giao Hoa kỳ tại Việt nam gửi chính phủ Hoa kỳ, tài liệu này có đoạn ghi rõ vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng thành công chủ nghĩa Cộng sản, Ðảng Cộng sản Việt Nam và nhà nước Việt nam đề nghị phía Trung quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước.
Phía Việt nam xin làm hết mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao trạch Ðông và Chủ tịch Hồ Chí Minh dày công xây đắp trong quá khứ, và Việt nam bảy tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp nhận và đề nghị phía Trung Cộng để Việt Nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh như Trung Cộng đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây.
Phía Trung Cộng đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, cho thời hạn phía Việt Nam trong thời hạn 30 năm từ năm 1990 đến năm 2020 để Ðảng Cộng sản Việt Nam giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Cộng. Những ngày này, những tin tin thời sự quốc tế thuộc hàng đầu trên các đài truyền hình ngoại quốc nổi tiếng như BBC, CNN.. chắc chắn sẽ là tin về sự căng thẳng của hai miề n Nam và Bắc Hàn đang đứng trên bờ vực của một cuộc chiến tranh trên bán đảo Triều tiên chắc chắn là vấn đề số một, và vấn đề thứ hai là những thông tin mà tổ chức Wikileaks dọa sẽ công bố công khai những tin tức tuyệt mật của ngành ngoại giao Hoa kỳ.
Ðược biết những thông tin mà Wikileaks dọa công khai bao gồm 251,287 tài liệu màWikileaks có được là tin trao đổi giữa 250 toà đại sứ và tổng lãnh sự Hoa Kỳ tại hơn 90 nước trên thế giới với Washington. Cũng theo thông báo của tổ chức Wikileaks cho biết hiện nay họ có trong tay những thông tin liên quan đến Việt Nam, đó là những tài liệu từ các cuộc trao đổi giữa các nhà ngoại giao Hoa Kỳ ở Việt Nam và chính phủ Mỹ, với hơn 2300 bức điện tín gửi đi từ Toà Ðại sứ Hoa Kỳ ở Hà Nội và gần 800 từ Tổng Lãnh sự ở Saigon. Theo họ, trong số hơn 3100 điện tín này có cả những loại thuộc diện tuyệt mật.
http://thegioimoionline.com/tm.php?recordID=1663
Những ngày gần đây, không chỉ có các chính khách Hoa kỳ, mà hầu hết các chính khách trên thế giới đang ở tâm trạng hồi hộp, căng thẳng đến nghẹt thở khi chờ đón sự công bố của tổ chức Wikileaks trong đó có các chính khách hàng đầu của Việt nam cũng hết sức lo lắng khi những điều “tuyệt mật” sẽ bị Wikileaks dọa sẽ công bố...
Điều quan trọng ở đây là, những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đối với đảng CSVN nếu như tin này là tin chính thức do Wikileaks công bố trong một ngày gần đây. Chúng ta có quyền phỏng đoán và chuẩn bị tinh thần cho mọi người và cá nhân mình trước sự thật không mấy tốt đẹp, mà nó liên quan tới sự tồn tại của đảng CSVN trong vai trò lãnh đạo xã hội và nhà nước.
Vì nếu khi ta đối chiếu với các tin tức:
- liên quan đến việc phía Việt nam đã cho Trung quốc thuê nhiều chục ngàn hecta rừng đầu nguồn biên giới,
- lá cờ Trung quốc có 6 ngôi sao (thay vì cờ Trung quốc chỉ có 5 ngôi sao)xuất hiện tại một nhà hàng Trung quốc tại Vũng tàu, hay
- Dự án boxit Tây nguyên và gần đây
- nhất là tin Trung quốc tiến hành thu hồi hàng loạt cột mốc biên giới với Việt nam có từ thời Hiệp định Pháp-Thanh (1887) …
- Trong đàm phán biên giới, họ ép ta làm ta mất một nửa thác Bản Giốc, dân ta cũng không được đặt chân đến Ải Nam quan nữa, tất cả ta mất hàng trăm km2 đất.
Những cái đó có phải là những bước tiến hành âm thầm trong kế hoạch 30 năm để đưa Việt nam trở thành một Khu tự trị của nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa hay không? Trong cuộc sống thì cái gì cũng có thể xảy ra, vì sẽ có những điều sự thật lại nằm trong những điều mà ta tưởng rằng không thể có hay không thể xảy ra. Vấn đề nêu trên là một ví dụ nhỏ, có thể lắm chứ.
Xin vui lòng chờ tổ chức Wikileaks họ sẽ chính thức công bố trong một thời gian gần đây cho mọi người toàn thế giới rõ.
Ngày 01/12/2010
- Tội Ác Buốn Bán Nước cuả Cọng Sản Việt Nam - (Video Bảo Sơn)
- Chiến Dịch Thủ Tiêu Cọc Mốc Biên Giới Việt Trung
Lời ghi chú của WebMa :
Chúng tôi đã được tài liệu nầy từ hơn nửa năm rối, nhưng chưa tiếp sức phổ biến, vì có nghi ngờ về tính cách xác thực của nó.
Nhưng nay chúng tôi quyết định góp phần phổ biến vì tình hình VN đã biến chuyển hoàn toàn đúng theo những gì đã được ghi trong tài liệu nầy.
http://www.nationalistvietnameseforum.c ... 061509.wma
Hội Nghị Sát Nhập Việt Nam vào China : Tỉnh hay Khu Tự Trị ? (Ninh Cơ ghi lại. Trích tài liệu chép lại từ băng ghi âm cuộc họp mật giữa đại diện Tổng Cục Tình Báo Hoa Nam và Tổng Cục 2 Việt Nam để lưu trữ, được bảo quản theo chế độ tuyệt mật).
Thưa các đồng chí.
Trong mấy ngày qua, ta đã cùng nhau thảo luận nhiều vấn đề, đạt được đồng thuận về căn bản, tuy không khỏi có sự tranh biện về tiểu tiết. Khép lại, ta có thể hài lòng khẳng định hội nghị đã thắng lợi và thắng lợi lớn. Xin các đồng chí hoan hỉ cạn chén.
Trong lời phát biểu kết thúc hội nghị, Lương Tư Lệnh nhấn mạnh : « Những gì được đưa ra bàn ở hội nghị chung quy chỉ là những điều đã được đề cập nhiều lần từ nhiều năm trong những cuộc gặp gỡ các cấp tham mưu và cả cao cấp ». Với tư cách Chính Uỷ được đề cử ra chủ trì hội nghị tôi xin tóm tắt vài điều cần thiết.
Trước hết, hội nghị nhất trí cao về quan điểm không có và không hề có chuyện China thôn tính Việt Nam. China không có nhu cầu thôn tính nước nào. Các nước lân bang đều nghèo. Họ cần đến China hơn là China cần đến họ. Những cái họ có đều ở dạng tiềm năng dưới đất hoặc ngoài biển. Không có China giúp đỡ thì chẳng khai thác được. Trong giai đoạn phải dồn toàn lực cho phát triển kinh tế, mà Ðặng Tiểu Bình lãnh tụ đã vạch ra, mọi sự đèo bồng đều vô nghĩa. Chúng kiềm hãm bước tiến vĩ đại của China vĩ đại. Thế mà ở Việt Nam lại có những luồng dư luận như thế đấy. Nào là China bá quyền, nào là China bành trướng. Thối lắm, thưa các đồng chí, không ngửi được.
Bọn dân chủ ở Việt Nam đã hô hoán rầm rĩ rằng cuộc vạch lại biên cương giữa China và Việt Nam là tranh chấp biên giới. Trong khi đàm phán, tất nhiên có những điều hai bên phải nhân nhượng nhau. Có chỗ lồi ra, có chỗ lõm vào, ở bên này hay bên kia. Nhưng, đó là kết quả của những thương thảo sòng phẳng, thuận mua vừa bán. Các đồng chí Việt Nam thấy chúng tôi nói thế, lại chỉ thanh minh mới chán. Như, Lê Thứ Trưởng (tức là ông Lê Công Phụng) trả lời phỏng vấn : « Thác Bản Giốc ta cứ tưởng là của ta, bạn cũng không bảo là của bạn.
Ðo ra mới biết là của ta chỉ có một phần ba. Vì tình hữu nghị với ta, bạn cho ta hưởng một nửa ». Nói thế là tốt. Nhưng vẫn cứ là thanh minh. Việc gì mà phải là thanh minh cơ chứ ; Với bọn phản động chuyên gây rối à ; Cứ thẳng tay trấn áp, bịt cái miệng chó của chúng lại. Cứ lừng chừng, thiếu kiên quyết. Cứ hữu khuynh nhân nhượng. Nhân nhượng là chết đấy. Phải quét cho bằng sạch, không thương xót bọn dân chủ. Không cho chúng được đàng chân lên đàng đầu. Vùi chúng xuống đất đen, không cho chúng ngóc đầu dậy. Nhưng, cái đó sẽ không còn là vấn đề trong tương lai.
Việc tiêu diệt bọn dân chủ dòi bọ sẽ không còn là việc của riêng các đồng chí Việt Nam. Nó sẽ là nhiệm vụ chung của tất cả chúng ta. Thưa các đồng chí. Hội nghị đã thành công là nhờ nó gạt được ra những chuyện lặt vặt vô bổ, đang là đề tài thời sự, để tập trung vào đại sự : bàn về chuyện hợp nhất hai quốc gia trong tương lai. Tương lai có thể chưa tới ngay, nhưng lại có thể rất gần. Vì thế, ta phải có viễn kiến và phải có sự chuẩn bị. Hợp kết China Việt Nam có thể là một mốc lịch sử vĩ đại trên đường phát triển của tổ quốc. Với tư cách tham mưu cho cấp cao hai bên, trong hội nghị này chúng ta bàn thẳng vào những phương án phát thảo những bước tiến hành cụ thể, những công việc cụ thể trong công tác chuẩn bị. Nào, xin cạn chén một lần nữa, mừng thắng lợi của hội nghị lịch sử này.
Trong tình thế hiện nay, Việt Nam không còn lựa chọn nào khác, không còn con đường nào khác hơn là trở về với tổ quốc China vĩ đại. Ði với Mỹ chăng ? Thì các đồng chí chạy đi đâu ? Trở về với tổ quốc thì các đồng chí mới tiếp tục tồn tại như những ông chủ duy nhất trước hiểm hoạ của bọn dòi bọ đang tích cực phản công nhằm tống cổ các đồng chí ra khỏi chỗ ngồi của mình. Hãy tưởng tượng một ngày nào đó, các đồng chí không được ngồi ở bàn giấy trong công thự, mà phải đi lang thang ngoài đường kiếm việc làm. Thật khủng khiếp. Vì thế, chúng ta phải chiến đấu hết mình cho sự tồn tại của chúng ta, cho con cháu chúng ta, tương lai của chúng ta, của con cháu chúng ta. Quyết không để lọt vào tay kẻ khác. Lũ dân chủ dòi bọ ấy có cả ở China.
Tôi thừa nhận điều đó. Nhưng chúng tôi thẳng thắn trấn áp chúng thắng lợi. Nhưng ở Việt Nam tình trạng có khác. Chúng hung hăn hơn, lì lợm hơn, là do các đồng chí thiếu kiên quyết. Nếu ở China có một Thiên An Môn, thì tại sao Việt Nam không có một cái tương tự ; Tôi xin bảo đảm với các đồng chí rằng, China sẽ tận tình chi viện cho các đồng chí, một khi có sự biến đe doạ quyền lợi của đồng chí, để bảo vệ các đồng chí. China không thiếu xe tăng dĩ chí trong vài Thiên An Môn ... Các đồng chí cứ hỏi Nông đồng chí (tức ông Nông Ðức Mạnh) xem Hồ đồng chí (tức là Hồ Cẩm Ðào) đã hứa hẹn gì trong cuộc gặp gỡ cấp cao vừa rồi. Nhưng đó là trong tình huống hiện nay. Trong tương lai thì hai nước đã là một, thì sẽ không phải như vậy.
Việc Việt Nam trở về với tổ quốc China vĩ đại là việc trước sau sẽ phải đến. Không sớm thì muộn. Mà sớm thì hơn muộn. Trong lịch sử, Việt Nam từng là quận huyện của China, là một nhánh của cây đại thụ China. China và Việt Nam là một. Ðó là chân lý đời đời. Ðó cũng là lời của Hồ đồng chí (tức là ông HCM) trong lễ tuyên thệ gia nhập đảng cộng sản China. Hồ đồng chí tôn kính còn dạy : « China, Việt Nam như môi với răng. Môi hở thì răng lạnh ». Có nghĩa là hai nước là hai bộ phận trong cùng một cơ thể. Nông đồng chí (tức là đồng chí Nông Ðức Mạnh) từng tự hào nhận mình là người Choang (Zhuang) trong cuộc gặp gỡ các đại biểu trong Quốc Vụ Viện. Mà dân tộc Choang là gì ; Là một bộ phận của đại gia đình các dân tộc China.
Trong thời đại hiện nay thì thế giới được tái phân chia sau đệ nhị thế chiến, thì Hoa Kỳ đã mất sự độc tôn trong sự trỗi dậy bất ngờ của tổ quốc chúng ta, thì sự sát nhập trở lại của Việt Nam và toàn bán đảo Ðông Dương tiếp theo là điều tất yếu. Thế nhưng chúng ta đều đã thấy, đã biết những biểu hiện lừng chừng, giao động lúc này lúc khác, trong ban lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam muốn người dựa lưng vào China, người dựa hơn con hổ giấy Hoa Kỳ. Bây giờ đã khác. Sự lựa chọn chỉ còn có một. Và ở đây, các đồng chí Việt Nam tỏ ra có lựa chọn đúng. Ngày nay, China vĩ đại phải dành lại vị trí đã có của mình. Có Việt Nam nhập vào, China đã vĩ đại lại càng thêm vĩ đại.
Thế giới hôm nay chỉ còn lại hai siêu cường. Ðó là China và Hoa Kỳ. Con hổ giấy Hoa Kỳ. Những việc mà bây giờ chúng ta phải làm. Tôi xin nhấn mạnh lại lần nữa. Không phải bây giờ mới làm, nhưng làm chưa đúng, làm chưa đủ, thì nay cần phải đẩy mạnh hơn nữa. Phải triển khai rộng hơn nữa là đè bẹp và tiêu diệt luận điệu tinh thần dân tộc vẫn còn tồn tại dai dẳng trong bọn kiên trì lập trường độc lập dân tộc. Ðặc biệt trong đám trí thức và vài phần tử công thần chủ nghĩa trong tướng lĩnh. Cần phải tiêu diệt cả về tinh thần, cả về vật chất.
Trong tướng lĩnh, phần nhiều là người của ta, do ta đào tạo, cất nhắc. Công này là nguyên chủ tịch Lê (tức là Lê Ðức Anh) người rất biết nhìn xa trông rộng. Tuy nhiên, lẫn vào đấy cũng vẫn có vài phần tử lừng chừng, giao động, chủ yếu do kém hiểu biết. Các đồng chí cần đả thông, bồi dưỡng thêm cho họ về lập trường, quan điểm và trường đảng các cấp. Mấy anh già sắp chết hay nói ngang thì phải đe nẹt cho chúng biết rằng, một khi đã bị coi là chống đảng thì chúng sẽ bị tước hết mọi tiêu chuẩn cao đang được hưởng, tất chúng sẽ im mồm. Ðám trí thức lèo tèo mới là đáng ngại.
Tuy chẳng có trong tay cái gì, nhưng chúng có khả năng kích động tinh thần nhân dân để cản trở sự hợp nhất. Nhưng không lo. Mao chủ tịch đã dạy : « Trí thức khởi xướng được, nhưng không làm được. Chúng chỉ lép bép lỗ miệng. Thấy súng lên đạn là chúng rùng rùng bỏ chạy ». Ðáng ngại là ở chỗ ấy, chỗ khởi xướng. Nhưng không đáng sợ cũng ở chỗ ấy. Ở chỗ bản tính trí thức, hãy lên đạn, hãy hô bắn thật to, đâu sẽ vào đấy. Lực lượng chủ yếu của chúng ta trong việc trấn áp bọn dân tộc chủ nghĩa là hai cánh quân. Về vật chất là công an, về tinh thần là truyền thông.
Công an sẽ được cung cấp mọi trang bị hiện đại nhất để đè bẹp mọi mưu toan đối kháng. Nhưng phải chú ý đến điểm này : Không được lạm dụng các phương tiện hiện đại. Chiếu cố những biện pháp truyền thống ít gây ồn ào, tránh những phản ứng quốc tế bất lợi. Truyền thông phải xừ dụng mọi phương tiện sẵn có. Tăng cường viết và nói hằng ngày hằng giờ, biện luận cho dân thấy cái lợi của việc sát nhập. Họ sẽ được hưởng mọi phúc lợi của người dân China hơn hẳn phúc lợi đang có. Họ sẽ không còn chuyện lủng củng vướng mắc về biên giới. Ngư dân được tha hồ đánh cá trên Biển Ðông này cũng là của họ mà không còn phải lo lắng : vì xâm phạm lãnh hải, bị hải quân China trừng phạt. Người dân khi xuất ngoại sẽ được cầm hộ chiếu của một nước lớn mà thế giới phải kiêng nể.
Tuy nhiên, tôi đặc biệt lưu ý các đồng chí là phải tiến hành kín đáo, để mọi việc chuẩn bị diễn ra như bình thường, không nhận thấy được. Trong khi chưa được hợp nhất, trung ương chính phủ, cũng như các tỉnh chính phủ, tuyệt đối không lộ ý đồ. Thỉnh thoảng cũng phải cho phát ngôn nhân trung ương chính phủ nói dăm ba câu phản đối về chủ quyền Tây Sa và Nam Sa. Và cho phép các báo đăng vài bài chiếu lệ về biên giới và hải đảo với mọi « sự cố » xảy ra trên biển như vừa rồi. Cứ tiếp tục ám chỉ một nước ngoài nào đó, hoặc một tàu lạ nào đó, không rõ quốc tịch là được. Ðừng quên xem thường các nhà báo. Họ là công bộc trung thành của ta. Thiếu họ không được. Hiện nay đang nổi lên sự phản đối China khai thác Bauxite ở miền Trung, ồn ào lắm, có vẻ hung hăng lắm. Nhưng là bề ngoài thôi. Chứ bề ở trong, bọn phản đối cũng thừa biết mọi sự đã an bày. Tiền đã trao thì cháo phải được múc. Bộ Chính Trị quyết không bỏ kế hoạch này.
Nhất là đồng chí Nông Ðức Mạnh. Là chuyện sinh tử của đồng chí Nông Ðức Mạnh nên đồng chí ấy rất cương quyết. Trong chuyện Bauxite, tôi thấy bên cạnh cái xấu lại có cái tốt đấy. Các đồng chí ạ ! Phải công bằng mà lập luận, một khi Việt Nam đã nhập vào China thì vùng Tây Nguyên của Việt Nam là của chung nước ta. Chưa chừng, trên sẽ thay đổi kế hoạch. Ta không khai thác ở đấy nữa, mà chuyển sang khai thác, thực hiện ở Châu Phi. Bauxite của ta, ta để đấy dùng sau. Cũng như ta đâu có vội khai thác cả tỷ tấn Bauxite ở Quảng Tây. Nói để các đồng chí phấn khởi. Về thực chất, qua con đường ngoại thương, đầu tư, ta nắm Châu Phi trong nhiều năm nay rồi. Ta đã mua hết các chính quyền ở đấy. Cái đó gọi là quyền lực mềm. China đến sau Phương Tây và Hoa Kỳ, vậy mà chỉ trong vòng 1 thập niên, ta đã quét sạch chúng khỏi đấy.
Ta còn chuyển dân mình sang Châu Phi, làm thành những vùng đất China trên lục địa đen kia nữa. Người China bây giờ có quyền nói : « Mặt trời không bao giờ lặn trên đất đai của tổ quốc ». Phải trấn an các cán bộ các cấp, từ trung ương cho đến địa phương để họ thấy rằng sau hợp nhất, mọi vị trí quyền lợi, bổng lộc của họ không bị suy suyển. Các đơn vị hành chính sẽ được giữ nguyên trong một thời gian dài trước khi áp dụng mô hình hành chánh chung của toàn quốc. Việc này rất quan trọng. Xin các đồng chí chớ coi thường. Lãnh đạo từ trung ương cho đến địa phương có thông thì dân mới thông. Nhân dân đã được giáo dục chu đáo trong nhiều năm, tinh thần tuyệt đối phục tùng lãnh đạo. Nhưng nếu họ thấy cấp trên của họ giao động, tư tưởng bất thông thì chính họ cũng sẽ giao động theo, trở thành mồi ngon cho những tư tưởng dân tộc chủ nghĩa. Thưa các đồng chí.
Còn lại việc cuối cùng là mô hình quản trị Việt Nam trong tổ quốc thống nhất. Tỉnh hay khu tự trị ? Chuyện này xin các đồng chí về nghĩ thêm, bàn thêm. Tỉnh thì cũng như Quảng Ðông, Quảng Tây. Về diện tích hơn kém không nhiều. Khu tự trị kiểu như khu tự trị Choang trong tỉnh Quảng Tây thì lại quá nhỏ về vai vế. Nông đồng chí vốn rất e ngại sự chống đối trong nội bộ. Mà làm khu tự trị với ý nghĩa lớn hơn thì lại vướng chuyện Tây Tạng. Bọn chó Ðạt Lai Lạt Ma cũng đang xin tự trị đấy, mà trung ương không thuận. Còn mấy đồng chí Việt Nam nêu ý kiến, hay là tổ chức China thành liên bang, Việt Nam sẽ là một nước hay một bang trong liên bang ấy. Ý kiến này không mới.
Nó đã từng được nêu lên. Nhưng các đồng chí thử nghĩ xem. Nếu như thế thì thống nhất làm sao được với bọn Tây Tạng, bọn Nội Mông, bọn Mãn Châu, bọn Hồi Bột. Chính chúng nó đang muốn cái đó để xưng độc lập, hoặc tự trị trong liên bang. Trên nguyên tắc thì đúng, là cái gì cũng được. Danh chính thì ngôn thuận. Nhưng nội dung bất biến. Vùng nào cũng chỉ là một bộ phận lãnh thổ của China. Có điều những danh hiệu độc lập, tự trị là cái rễ bị lồng vào đấy cái tinh thần dân tộc, mầm mống cho sự phận liệt. Không được. Quyết không được.
Thưa các đồng chí. Vấn đề hình thức nhưng lại có tầm quan trọng. Xin các đồng chí phát huy tự do tư tưởng ... (hết phần trích và dịch đoạn băng ghi âm).
Web Một Thời Phan Châu Trinh Ðà Nẵng
http://phanchautrinhdanang.com/
Chiếu chỉ Thành Đô II
by David Thiên Ngọc (Danlambao) - LangDu - 06-23-2013
by David Thiên Ngọc (Danlambao) - LangDu - 06-23-2013
Nhân dân VN và các dân tộc trên thế giới nếu có quan tâm đến chính trường châu Á ở thập niên 90 thế kỷ trước thì chắc không lạ gì cụm từ "Hội nghị Thành Đô". Đứng về mặt khách quan và những ai không đi sâu nghiên cứu nội tình về mối quan hệ Việt Nam-Trung Hoa đồng thời không quan trọng chú ý đến ngôn từ chính trị thì sự kiện Thành Đô tháng 9/1990 gọi là "Hội nghị" thì không có gì phải bàn luận. Riêng về chính giới và nhất là nhân dân VN có quan tâm trăn trở đến sự hưng vong của đất nước thì có thể coi sự kiện trên là "Chiếu chỉ Thành Đô". Nói như thế có chủ quan và cực đoan lắm không? Để làm sáng tỏ luận điểm của mình tôi xin các bạn cho phép tôi đi hơi xa một chút.
Quan hệ Viêt Nam-Trung Hoa:
Là một mối quan hệ luôn là thời sự nóng và nóng mãi... cho dù hàng ngàn năm trước nó cũng trải qua bao phen máu lửa, bão tố, phong ba rồi yên ả nhưng có lẽ những cơn sóng bạc đầu đó biến dạng thành những đợt sóng ngầm và âm ỉ không bao giờ tắt lịm để chuẩn bị cho thời kỳ sau bộc phát gầm lên. Xét về mặt địa chính trị thì hai nước có một sự liên quan, kết dính tự ngàn xưa bởi núi sông biển đảo liền kề... từ đó những móc xích về chính trị, quân sự, kinh tế và văn hóa luôn ảnh hưởng cho nhau và nỗ lực tách rời, độc lập cho dù là từ phía nào cũng khó mà thực hiện. Nhưng qui luật muôn đời là "Nước chảy về vùng trũng", do đó nền văn minh, văn hóa Bắc phương hàng ngàn năm qua luôn chảy về phương Nam một cách tự nhiên và ào ạt mang theo bao hệ lụy... trong đó rực rỡ cũng nhiều và đen tối, độc hại chất chứa sự xâm thực đầy ác ý mưu mô đồng hóa thì luôn đầy dẫy và chực chờ thấm vào da thịt người dân đất phương Nam.
Nơi đây tôi chỉ trích một vài điều có liên quan để làm sáng rõ cho luận điểm mà mục đích của bài viết về sự kiện Thành Đô. Còn đi sâu vào sự xâm thực của văn hóa phương Bắc đối với đất phương Nam tôi sẽ giới thiệu từng phần trong tác phẩm nghiên cứu văn học sử "Nguồn gốc và sự phát triển của nền văn hóa Phù Nam" hầu phục vụ bạn đọc sau.
Như tôi đã nói sự liên quan về mặt địa chính trị và lôi theo phương diện văn hóa, quân sự, kinh tế... của hai nước như vậy nó đã tồn tại từ trước thế kỷ thứ 2 trước cn và từ đó cho đến nay trải qua bao thời kỳ và mỗi thời đại nó có một sắc thái đặc thù khác biệt tùy theo hoàn cảnh lịch sử của mỗi giai đoạn. Nhưng tựu chung hình thức và hoàn cảnh nào thì bọn Bắc phương cũng đứng đầu gió và dân tộc đất phương Nam luôn trong tình trạng chống đỡ, né tránh thậm chí phải chịu tang tóc, đau thương bởi những cơn thịnh nộ của cuồng phong, những mùa gió chướng, gió mùa Đông Bắc tràn về. Hành trình của mối quan hệ VN-TH từ trước thế kỷ thứ 2 trước cn đến nay trải qua 4 giai đoạn (nơi đây tôi chỉ kê lên mà không dẫn giải, chi tiết sẽ có trong tác phẩm đã nêu trên). Và vì khuôn khổ của một bài viết.
- Thời Bắc thuộc: khoảng 1000 năm từ Âu Lạc-An Dương Vương (179 trước cn) đến khi Ngô Quyền đánh tan quân Nam Hán và sau đó lên ngôi vương năm 939 sau cn.
- Thời Đại Việt: Cũng khoảng 1000 năm tương đương với thời Bắc thuộc. Từ khi Ngô Quyền xưng Vương đến khi đế quốc Pháp bắt đầu đặt nền đô hộ năm 1883.
- Thời Pháp thuộc: Từ năm 1883 đến 1945 hơn 60 năm đến khi VN giành độc lập.
- Thời hiện đại: Từ năm 1945 đến nay.
Ta biết rằng khi HCM du nhập CNXH về VN là nguồn gốc từ Liên Xô, từ lúc HCM bị Pháp từ chối đơn xin nhập học trường Thuộc Địa (École Coloniale) để rồi lưu lạc qua Mạc tư Koa và được Lenin thu nhận để rồi sau đó mang chủ nghĩa Mác-Lê về gieo rắc nhuộm đỏ vùng ĐNÁ, trước mắt là Đông Dương. Do đó suốt chuỗi hành trình, đảng CSVN luôn dựa vào LX và xem Kremlin là tường thành vững chắc cho chủ nghĩa cs. Chế độ và CSVN đã từng ký hiệp định quân sự toàn diện với LX. Mặt khác trên đầu HCM và tập đoàn CSVN lại có một bóng mây đen lởn vởn che mờ và gây ra nhiều phiền nhiểu, sự cố...
Bằng những toan tính thủ đoạn, HCM và đảng CSVN không chịu cảnh bơi chèo giữa hai dòng nước và từ đó đưa cả hai tay vuốt ve, nâng khăn sửa túi cho cả hai khách đa tình mà cũng lắm nỗi bạc bẽo, mưu mô lợi dung kẻ bề tôi trong những phương diện riêng của mỗi kẻ.
Trong giai đoạn này HCM, CSVN nhận ơn mưa móc từ cả hai. Trái ngang thay, thập niên 60 thế kỷ trước hai kẻ phong tình LX-TQ lâm vào cảnh cơm không lành, canh không ngọt đưa đến rạn nứt và bất đồng quan điểm lên đến cực đại. Lúc bấy giờ sự dựa dẫm vào LX mà một mặt hai lòng với TQ của CSVN đã lộ rõ. Do đó Đặng Tiểu Bình quyết ra tay "Dạy cho Việt Nam một bài học". Thế là chiến tranh biên giới Việt-Trung nổ ra, đồng thời Đặng xúi dục Khmer đỏ tiến hành chiến tranh biên giới Tây Nam với VN rồi Gạc Ma - Trường Sa chiến sĩ VN phải bỏ mình trong lòng biển, đem máu nhuộm sơn hà bảo vệ biển đảo non sông.
Lúc này CSVN gọi Tàu cộng là "phản động" là "bành trướng,bá quyền"...v.v...thù địch, chửi bới nhau kéo dài hơn mười năm.
Qua hơn mười năm bão tố ngút ngàn, đường biên và các cột mốc biên giới Việt-Trung từ xưa đâu còn nữa và đã bị dời sâu vào lòng của Mẹ Âu cơ, hàng ngàn km2 đất dọc biên giới phía Bắc đã trở thành "nước lạ" bởi:
"Bên kia biên giới là nhà.
Bên này biên giới cũng là quê hương..." (Tố Hữu)
Cho nên ải Nam Quan, thác Bản Giốc, núi Lão Sơn... đối với dân VN còn chỉ là hoài niệm. Rồi cũng trong thời điểm này thật mỉa mai thay cho kiếp hoa chùm gởi, cho phận Cát Đằng, Phong Lan bám vào cổ thụ, cành cao mà ký sinh... CS Đông Âu sụp đổ, lâu đài điện Cẩm Linh đang chao đảo chuẩn bị đổ nhào. Đảng CSVN như kẻ lạc loài trong đêm trường mưa bão, trong tay không một chiếc la bàn, phương hướng và tầm nhìn hoàn toàn bị mất. Cơn đói khát thiếu nơi nương tựa, cảnh "Gió cát mưa sa trên nền cờ đỏ"(Trần Dần) đã hiển hiện từ xa... Đảng CSVN như "kẻ khát nước qua sa mạc..."(Nguyễn Khoa Điềm), lúc bấy giờ tập đoàn csVN khao khát được quay về với kẻ thù 4000 năm để tìm một chút hương thừa. Ngay lúc này ở trên đỉnh Hoa Sơn, chưởng môn Nhạc Bất Quần liếc nhìn về cõi trời Nam bằng nửa con mắt mà rằng: "Sóc chết ba năm cũng quay đầu về núi!!!", thế là kịch bản "Thành Đô" được viết ra và dàn dựng bởi quân sư Đặng Tiểu Bình - một chính khách được thế giới xem là nhân vật của thập kỷ 80 tk 20.
Thưa các bạn, mở đầu cho " Chiếu chỉ Thành Đô" quá dài dòng và lan man các bạn nhỉ! Nhưng không biết phải sao cho được tỏ tường. Xin các bạn thứ lỗi cho bởi cái tầm của người viết có hạn.
Từ khi VN-TQ "anh đi đường anh tôi đi đường tôi"(Xuân Diệu)... Buổi chia phôi còn đó, bây giờ cảnh "Giải cấu tương phùng"(Từ của Nguyễn Du) là niềm ước ao của tập đoàn CSVN. Do đó "Bình thường hóa quan hệ với Trung Quốc" là nỗi lo hàng đầu, mất ăn mất ngủ của CSVN.
CSTQ thả con mồi. VN khấp khởi với dịp may hiếm có, nhưng phập phồng lo sợ vì biết rằng TQ là con hổ luôn khát máu, đói mồi.
"Ngày 29.8.1990 đại sứ TQ tại HN Trương Đức Duy xin gặp TBT Nguyễn Văn Linh và chủ tịch hội đồng bộ trưởng Đỗ Mười chuyển thông điệp của TBT Giang Trạch Dân và chủ tịch Quốc vụ viện Lý Bằng mời TBT Nguyễn Văn Linh, CTHĐBT Đỗ Mười và cố vấn Phạm Văn Đồng sang Thành Đô thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên vào ngày 3.9.1990 để hội đàm bí mật về Campuchia và vấn đề bình thường hóa quan hệ hai nước."(Hồi ký Trần quang Cơ).
Như kẻ chết trôi vớ được chiếc bè và một sự chuyển biến quá bất ngờ vì trước kia Trung Nam Hải khẳng định rằng chỉ khi nào vấn đề CPC được giải quyết rốt ráo rồi mới tính đến chuyện bình thường hóa quan hệ hai nước. Mới ngày 24.8.90 Bắc Kinh còn bác bỏ việc gặp cấp cao của hai đảng, hai nước như vậy đối với một kẻ đần độn cũng đủ hiểu rằng đây là một âm mưu nham hiểm và đầy cạm bẫy đen tối của CS Bắc Kinh.
Kịch bản đã viết sẵn, lệnh thiên triều cho gọi bầy tôi được ban ra. Cộng sản VN chỉ việc chấp hành, tất cả diễn biến của sự kiện Thành Đô đều diễn ra hoàn toàn trong vòng bí mật từ địa điểm đến ngày giờ và nội dung. Một sự kiện có quan hệ đến sự sống còn của đất nước mà chỉ trong một số tên đầu sỏ biết và tự giải quyết với tư thế của một bầy tôi? Đúng là tội đồ thiên cổ của dân tộc, nhân dân VN phải gánh lấy hậu quả đến đời con cháu cũng chưa phai.
Ta hãy nghe người trong cuộc tự thú:
- Phạm Văn Đồng nói: "...Trước khi ký văn bản do chuyên viên hai bên thỏa thuận, các đ/c lãnh đạo cần xem lại và bàn bạc xem có thể them bớt gì trước khi ký. Nghĩ lại khi họ mời TBT, CTHĐBT sang gặp TBT, CTQVV lại mời thêm tôi, tôi khá bất ngờ không chuẩn bị kỹ. Anh Mười cho là họ mời rất trang trọng, cơ hội lớn nên đi. Nhưng đi để rồi ký một văn bản mà ta không lường trước được hậu quả..." (Hồi ký TQC) đúng là cơ hội bán nước và việc ký tá của một kẻ đui mù, thiểu năng trí tuệ.
Phạm Văn Đồng tiếp: "Mình bị hớ, mình dại rồi mà còn nói sự nghiệp cách mạng là trên hết, còn được hay không thì không sao. Cùng lắm là nói cái đó...nhưng tôi không nghĩ vậy là thượng sách. Tôi không nghĩ người lãnh đạo nên làm như vậy."( H.KýT.Q.C)
- Võ Văn Kiệt xót xa: "Trong thâm tâm tôi, tôi không đồng ý có anh Tô (P.V.Đ) trong đoàn đi Thành Đô. Nếu có gặp anh Đặng (Đ.t.Bình) thì anh Tô đi là đúng. Tôi nói thẳng là tôi xót xa khi biết rằng anh Tô đi cùng anh Linh và anh Mười chỉ để gặp Giang và Lý không có Đặng. Mình bị nó lừa nhiều cái quá. Tôi nghỉ Trung Quốc luôn là cạm bẫy!"(Hồi ký Trần Quang Cơ) cũng chính từ những tư duy này mà Võ Văn Kiệt phải nhận cái chết đầy bí ẩn?
- Trần Quang Cơ nói: "Cuộc hội đàm Thành Đô tháng 9.90 hoàn toàn không phải là một thành tựu đối ngoại của ta, hiện tại đó là một sai lầm hết sức đáng tiếc về đối ngoại. Vì quá nôn nóng cải thiện quan hệ với TQ. Đoàn ta đã hành động một cách vô nguyên tắc. Tưởng rằng thỏa thuận như thế sẽ được lòng Bắc Kinh nhưng trái lại..."(H.ký TQC)
Nói chung từ trước đến nay trong lịch sử ngoại giao của CSVN thì sự kiện Thành Đô là một thất bại nhục nhã, ê chề làm tiêu tan con đường tiến lên của đất nước. Nơi đây ta thấy rõ TQ là một mối lo, là một sự đe dọa cực kỳ nguy hiểm làm tổn hại đến sự độc lập và toàn vẹn lảnh thổ của đất nước Việt Nam.
Trên đây là sự kiện hội nghị bí mật Thành Đô hay còn gọi là "Mật chỉ Thành Đô" mà tập đoàn CSVN cúi đầu tuân mệnh một cách mờ ám mà hơn hai mươi mấy năm qua nhân dân VN phải gánh chịu. Các cảnh nhân dân VN yêu nước bị đàn áp, đánh đập dã man, tù đày vô pháp luật đối với các ngòi bút, dân oan, tuổi trẻ cùng các nhà đấu tranh cho dân chủ, hòa bình và toàn vẹn lãnh thổ... Đó là những dòng, trang trong chiếu chỉ Thành Đô I tháng 9.1990. Sau khi kết thúc hội nghị bí mật một cách mờ ám và đầy ô nhục trên, lãnh đạo csVN phải đắng cay cúi đầu cam chịu. Để xoa dịu bầy tôi, cuối cùng Giang cũng đã an ủi và tặng câu thơ của Lỗ Tấn mà rằng:
度尽劫波兄弟在,相逢一笑泯恩仇
Độ tận kiếp ba huynh đệ tại, Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu.
Dịch nghĩa: Sau kiếp nạn anh em còn đó, Trông nhau cười, thù oán sạch không !
Kiếp ba: (Thuật ngữ Phật giáo), phiên âm Phạn ngữ Kapla có nghĩa là một thời kỳ rất dài (x. Từ điển Phật học Hán Việt.)
Nghe đến đây các vị trong đoàn CSVN nở nụ cười tươi của thằng Bờm khi nhận được gói xôi từ tay Phú Ông.
Bây giờ xin mời các bạn bước vào những trang đầu của "Chiếu chỉ Thành Đô II". Gọi là Thành Đô nhưng địa điểm diễn ra tại Bắc Kinh và công khai, nội dung thì suy cho cùng ngang ngược và trắng trợn hơn và đây cũng chỉ là những bước đi tiếp theo của Thành Đô I trên con đường cống nạp để cùng nhau "Trước sau như một" tiến lên thế giới đại đồng, có nghĩa rằng không còn Tổ Quốc Việt Nam mà chỉ có một Đại Hán bao trùm thiên hạ với "Giấc mơ Trung Quốc".
Theo sự đổi thay của lịch sử và sắc màu, tình tiết của chính trường thế giới. Con đường xâm lăng của Đại Hán không còn kiểu ồ ạt kéo quân cướp giết và đặt ách đô hộ công khai như ngày xưa đã từng với dân tộc VN mà ngày nay nó biến thái với diên mạo tô vẽ muôn màu và tinh vi hơn.
Chính sách củ cà rốt và cây gậy:
Như trong bài "Tàu lạ lại đâm chìm tàu ngư dân: Cú vỗ đầu để đón chủ tịch Sang?" tôi đã viết chuyến đi Bắc Kinh kỳ này của chủ tịch Sang chỉ là đi chầu thiên triều đồng thời Trung Nam Hải vỗ đầu xoa dịu sau hàng loạt cú đập, tát vào mặt đảng csVN và hà hiếp ngư dân VN, tiện thể Bắc Kinh xem xét Hà Nội đã thực hiện các chỉ thị từ Bắc Kinh thông qua các lần đi sứ của tướng Nguyễn Chí Vịnh, tân đỉnh cao trí tệ Nguyễn Thiện Nhân như thế nào và dâng lên cho Tập Cận Bình lễ vật là những bản án đầy khắc nghiệt cho tuổi trẻ yêu nước như Phương Uyên, Nguyên Kha, các thanh niên Công Giáo. Áp bức hòng bức tử LS Cù huy hà Vũ đang ở trong tù, bắt nhốt các Bloggers Trương Duy Nhất, nhà văb Phạm Viết Đào, anh Đinh nhật Uy anh ruột của Đinh Nguyên Kha cùng các hình ảnh đánh đập dã man "các phần tử phản động, thế lực thù địch" xuống đường chống TQ xâm lược ngày 2/6/2013 tại Hà Nội để làm lễ vật dâng lên cho thiên triều.
Người xưa nói "Nhân bất học bất tri lý" còn bây giờ đảng CSVN vô học mà ham ký. Từ Phạm Văn Đồng ký công hàm 1958 bán biển đảo cho đến Thành Đô I cũng ký nhưng không biết họ viết gì, chỉ ký theo mệnh lệnh để di họa đến không biết mấy đời sau.
- Bây giờ đến lượt Trương Tấn Sang.
Thái Hữu Tình (Danlambao)-(Đề thơ vào một tấm hình lịch sử đáng buồn)
Nỗi lo rớt kiếng
Một chuyến Hoa du tiếng để đời
“Mối tình” Hoa-Việt hóa vua-tôi
Mười điều ký kết, giành... thua thiệt
Một dáng lom khom, gượng... đứng ngồi
Chẳng lo quốc thể còn hay mất
Khom thế coi chừng, kiếng nó... rơi!
Biến Sang thành Hèn
Lạ thay mấy chữ vàng... vàng
Biến Quen thành “Lạ”, biến “Sang” thành Hèn!
Phương diện quốc gia?
Thương thay phương diện... Cuốc ra
Bề trên cuốc xuống, người ta cuốc... vào!
Đóng khung từ sổ Thiên Tào
Cả bè chia ghế, riêng tao chịu đòn?
Dáng đứng!
Đâu rồi “dáng đứng Bến Tre”?
Tìm hoài, lại thấy dáng... phe thân Tàu!
29/6/2013 - Thái Hữu Tình
Trong lịch sử ngoại giao từ xưa nay trên toàn thế giới chưa có một ai đại diện cho một nước nào cho dù là nhỏ bé, thiếu độc lập, thiếu tự chủ cũng chưa có một lãnh tụ nào trong một cuộc tạm gọi là bang giao vừa bước chân xuống miền đất khách chưa kịp tẩy trần mà ký một lúc 10 văn kiện như ông Trương Tấn Sang và tập đoàn ăn hại theo đuôi! Ở đây xin nói thẳng ra rằng các văn kiện đó "Họ" đã viết sẵn theo chủ ý và âm mưu của họ theo kịch bản của quân sư mà kẻ ký chỉ biết hạ bút và không được phép biết nội dung nó là gì? Đứng về phương diện Quốc Gia thì đây là hành động bán nước.
Vạch ra một vài điểm của các văn kiện đó thì ta hẵn rõ!
- 1- Hai nước sẽ thăm dò, khai thác dầu khí chung trên vịnh Bắc Bộ:
- 2- Bộ Nông Nghiệp hai nước lập đường dây nóng để giải quyết các vụ va chạm liên quan đến ngư dân.
Nơi quê nhà thì ông Sang hô hào mạnh miệng trước ngư dân đảo Lý Sơn, Quảng Ngãi, trước cử tri Tp.HCM về lập trường Biển Đông. Giờ đây, trước quan thầy Bắc Kinh thì ông lại xin "Đối xử nhân đạo với ngư dân", thật là nhu nhược không biết dấu vào đâu cho hết?
Bây giờ lại bày ra lập đường dây nóng để làm gì? Khi cảnh sát biển, tàu tuần duyên VN trốn mất biệt tăm khi ngư dân bị hãm hại, bị gây tang thương chết chóc? Đường dây nóng lập ra tôi thiết nghĩ chỉ để các bên bộ Nông Nghiệp "nước lạ-nước ta" liên lạc thông đồng chia chác các chiến lợi phẩm cướp được từ ngư dân nghèo đói VN mà thôi.
- 3- Hai bộ Quốc Phòng hợp tác xây dựng trung tâm văn hóa...
Còn đem Văn Hóa VN sang truyền bá ở TQ ư? Xưa rồi Diễm! Đừng làm trò hề để có cớ chúng truyền bá, du nhập văn hóa Tàu vào VN mà gọi là trao đổi hai bên? Trung Quốc đâu có thiếu giấy gói xôi, gói cá mà VN phải tốn tiền in ấn và cung cấp cho họ! Đừng làm nhục quốc thể thêm hơn nữa.
- 4- Trung Quốc Cho VN vay ưu đãi 320 triệu nhân dân tệ rồi 45 triệu USD cho các dự án?
Cái thâm ý ở chỗ này là Trung cộng đem ra chỉ một chiếc củ cà rốt nho nhỏ để làm mồi đối với CSVN nhằm che đậy tầm nhìn của thế giới vì trong thời gian qua dưới mắt của các chính khách, các nhà bình luận và các chính phủ thì giữa TQ và VN đang căng thẳng, sục sôi trong vấn đề tranh chấp Biển Đông. Làm như vậy để đối kháng lại, chứng minh ngược lại các dư luận trên đồng thời thông báo cho thế giới biết rằng hai nước cộng sản anh em luôn hòa hiếu và tương trợ lẫn nhau.
Thật ra đó là Bắc Kinh củng cố "quyền lực mềm". Đối với thế giới thì Tập Cận Bình sau khi nhậm chức chủ tịch nước đã thực hiện một loạt động thái hoạt động ngoại giao từ Nga qua Mỹ rồi các nước nhỏ khác trên thế giới. Nơi đây ông cũng không quên sử dụng con át chủ bài Kinh Tế. Đây là những động thái và qui trình xây dựng quyền lực mềm và từng bước biến nó thành "Quyền lực cứng". Lôi kéo sự ủng hộ, đồng thuận tạo vây cánh từ các nước bị quyền lực mềm khống chế để làm vũ khí một khi TQ có xảy ra vấn đề tranh chấp nào với một nước khác. Hoặc xa hơn là tranh ngôi thứ siêu cường với Mỹ và thực hiện "Giấc mơ Đại Hán".
Cụ thể trong khu vực ĐNÁ TQ đã sử dụng "Quyền lực mềm" đối với Campuchia, Thái Lan... còn đối với VN thì củ cà rốt chẳng qua là hình thức mà phía sau là cây gậy, cây gậy thật to mới là chính!
- 5- "Trước sau như một" kiên định 16 chữ vàng và 4 tốt.
Một điều cảnh báo cho ngài chủ tịch Sang rằng: Nếu vì áp lực của Nhân Dân mà ngài phải nói lên vấn đề Biển Đảo với TQ mà trong lúc đó ngài lại cúi đầu xin trợ giúp, đầu tư cho nền kinh tế đang chết lâm sàng do bầy sâu của các ngài đục khoét tan hoang thì việc làm đó chỉ có ở hạng người "Bất tri lý" hay ở xứ ngàn lẻ một đêm mới có mà thôi.
Thôi, tay đã nhúng vào chàm, chân đã sa xuống vũng lầy hôi thối rồi thì việc gì phải làm ngài cứ làm không thể khác được hơn nữa. Ngài cứ ký thôi nhắm mắt mà ký mặc dù ngài chưa đui mù. Bản thân ngài và gia đình ngài không hề mất đi một tế bào nào cho dù là tế bào đã chết.
Nói đến đây tôi bổng nhớ đế thời kỳ cuối thập niên 70 đầu thập niên 80 thế kỷ trước ở Tp.HCM của quí ngài có một vị giám đốc một doanh nghiệp lớn bị mù bẩm sinh cả hai mắt tên "Huỳnh Là". Thế mà giám đốc mù đó vẫn điều hành công ty và hằng ngày cứ "ký mò", mò mò mà ký theo sự cầm tay hướng dẫn vị trí ký của cô thư ký có bàn tay êm như nhung... chứ ông nào có thấy và biết gì? Chung quanh ông từ bé giờ được bao trùm bởi một màn đen vô tận. Nhưng lạ thay doanh nghiệp của ông vẫn ăn nên làm ra... gia đình ông vả cả ê-kíp giàu sụ nhanh chóng và tất nhiên cô thư ký cầm tay cho ông ký chiếm một phần không nhỏ tài sản của công ty ông quản lý, một doanh nghiệp quốc doanh thời bao cấp.
Kết quả không lâu sau là hàng vạn người dân phải chết theo vì những văn bản được ký mà vị giám đốc mù không thấy và biết được nội dung như ở "Hội nghị Thành Đô I" mà các ông Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười đã ký, để rồi sau đó về Hà Nội ông Đồng mới than thở là ký mà không biết và lường được hậu quả của nó sẽ ra sao? Thật mỉa mai thay cho các đỉnh cai trí tệ CSVN.
Từ chỗ ông giám đốc mù Huỳnh Là và tập đoàn Mù Ba Đình được dựng lên để ký những văn bản chết người mà không hề biết là từ đâu? Cấp trên nào quyết định và giao nhiệm vụ? Đối với lão GĐ mù kia thì dễ hiểu vì cấp trên của ông còn "Mù nặng" hơn ông. Nhưng nhóm chóp bu Ba Đình này từ đâu có và ai trao cho cái quyền nguy hiểm đó! Tôi xin chào thua.
Cũng có một điều nữa cũng đáng nói là lão GĐ mù Huỳnh Là khác với các vị ở Hội nghị Thành Đô I&II là trước và sau khi ký lão GĐ mù còn nói được mục đích việc ký và thổ lộ tâm tư của mình. Còn các vị chóp bu csVN ở Thành Đô I&II vừa mù mà lại vừa câm không nói được nên lời bởi bị trái táo Tàu nó chận ngang cổ... do đó dân gian ví von đó là chứng "Mù Câm". Xin các bạn chớ "Nói lái" mà xúc phạm đến các hồn ma ở lăng Ba Đình và những lãnh tụ bị "nhị chứng nan y" Mù và Câm còn đang cầm bút ký!
Cho tao chửi mày một tiếng
by Trạch Gầm -
Đụ má, cho tao chửi mày một tiếng, Đất của Ông Cha sao mày cắt cho Tàu?
Ngậm phải củ gì mà mày cứng miệng, Đảng của mày, chết mẹ… đảng tào lao.
Chế độ mày vài triệu tay cầm súng, Cầm súng làm gì… chẳng lẽ hiếp dân.
Tao không tin lính lại hèn đến thế, Lại rụng rời … trước tai ách ngoại xâm.
Mày vỗ ngực. Anh hùng đầy trước ngõ, Sao cứ luồn, cứ cúi, cứ van xin
"Môi liền răng" à thì ra vậy đó. Nó cạp mày, mày thin thít lặng thinh
Ông Cha mình bốn ngàn năm dựng nước, Một ngàn năm đánh tan tác giặc Tàu.
Thân phận mày cũng là Lê, là Nguyễn. Hà cớ gì... mày hèn đến thế sao!
Chuyện mày làm Toàn Dân đau như thiến, Mày chết rồi, tao nghĩ chẳng đất chôn.
Hãy tỉnh lại ôm linh hồn sông núi, Cứ đà này... chết tiệt còn sướng hơn.
Đàn gảy tai trâu... xem chừng vô ích, Giờ mày nghe tao chửi còn hơn không....
TRUNG CỘNG & VIỆT CỘNG đang hè nhau đánh trận giả?!.
Thứ ba, 07 Tháng 6 2011
by saigon2011 on Fri Jun 10, 2011 11:42 am
Giới quan sát chính trường vỉa hè đang chăm chú theo dõi mối quan hệ qua lại giữa Trung Cộng và Việt Cộng trong những ngày gần đây, thấy đang xuất hiện nhiều động thái, nhiều dấu hiệu rất đáng lưu ý…
Bài phiếm luận của Hai Xe Ôm
1/ Phía Trung Cộng dạo này có vẻ bớt hung đồ hơn, không bắt người cướp của ngang nhiên trên biển như thời kỳ trước đây; Các ông to bà lớn Trung Cộng thì có vẻ nhã nhặn hơn, năng lui tới Việt Nam và mời quan chức Việt Cộng sang thăm Trung Quốc nhiều hơn và cũng không thấy có tuyên bố nào có ý răn đe, hăm dọa bóng gió như trước đây...
Trong các cuộc tiếp xúc, tiếp kiến này Trung Cộng luôn tỏ ra nhã nhặn, lịch sự tôn trọng, giữ thể diện cho Việt Cộng, không xách mé, làm mất mặt các “chú” Việt Cộng như thỉnh thoảng trước đây vẫn thường hay giở trò…
2/ Phía Việt Cộng từ chỗ lúng búng, “ăn không nên đọi, nói không nên lời “ khi bị dư luận ép phải lên tiếng về các chuyện liên quan với Trung Cộng; giống như là mở miệng mắc quai hay sao ấy; gần đây thấy có vẻ mạnh bạo hơn, tuyên bố có vẻ rõ ràng rành rẽ, mạch lạc hơn, hung hơn…
Thái độ của phía Việt Cộng có vẻ bắt đầu giương vây, cương lên; còn Trung Cộng có vẻ thu mình lại, nhũn nhặn ra ? Phải chăng đúng điều mà cha ông từng đúc kết: mềm nắn rắn buông?
Về phía Việt Cộng, thấy quân đội, hải quân đã có các động thái cho thấy trong tư thế sẵn sàng đáp trả, ăn miếng trả miếng chứ không chịu chậm lụt như những lần khác. Đô đốc hải quân đã động viên bà con cứ yên tâm ra khơi đánh cá đi, có gì có hải quân hỗ trợ. Hình như đã tóm bắt một số tàu Trung Cộng dám vào xâm lấn lãnh hải nước mình như tin báo chí Trung Cộng đưa.
Trung Cộng có vẻ đã chùng xuống, còn Việt Cộng thì có vẻ cương cứng lên hơn chăng?
Nguyên nhân từ đâu vậy ?
Theo Hai Xe Ôm tôi thì mọi động thái diễn ra trên biển đông trong giai đoạn gần đây, đó chỉ là những nước cờ nhất thời mang màu sắc giống như động tác giả trong bóng đá…
Vậy việc hai bên đang sử dụng các động tác giả, đang ỡm ỡ với nhau trên bàn cờ “ biển đông “ này là để câu giờ cho việc gì; Liệu đây có là màn khởi động ỡm ờ để liếc mắt sang một bàn cờ thật khác, đó là kết cục của Dự án đường cao tốc Bắc Nam. “Ông Tướng” mà cả hai bên đang nín thở để mai phục rình để tóm, bắt cho bằng được: Đó là dự án này được Quốc hội
" Gật " thông qua về chủ trương cho phép được triển khai ?
Vậy Trung Cộng thì có liên quan tới cái Dự án này khi mà các nguốn tin chính thống đã cho hay: Chính phủ mời tư vấn lập dự án là Nhật, và sẽ sử dụng công nghệ Nhật Bản-Tây Âu, công nghệ tiên tiến nhất hiện nay để xây dựng đường sắt cao tốc này, nếu được Quốc hội bấm nút thông qua.
Đây cũng là động tác giả nốt. Vì biết rõ những động thái vừa qua đều là động tác giả, một trận đánh giả nên Nhật Bản, Ngân hàng thế giới WB và Tây Âu đã lên tiếng “bóc mẽ” với công luận. Họ đã thông báo là họ hoàn toàn không có liên quan và không muốn liên quan tới phiên chợ “ treo đầu dê bán thịt chó này “…
Như mọi người đều biết: đây là một dự án như các nguồn tin chính thống đã đưa, sẽ sử dụng nguồn vốn vay quốc tế; khi mới đưa ra thì nói là sẽ vay của Nhật, hiện Nhật và Tây Âu đã tuyên bố họ chưa sẵn sàng giây vào? Vậy thì Chính phủ CHXHCNVN sẽ nhằm vào đâu? Không nói mọi người cũng sẽ hiểu: chỉ còn hai ông khách sộp tiềm năng đó là Hoa Kỳ và Trung Cộng?
Nếu dùng phép loại trừ thì Hoa Kỳ sẽ bị loại đầu tiên và chỉ còn ông bạn láng giếng độc đinh đó là Trung Cộng, là quốc gia có đầy tiềm năng, khả năng để tham gia canh bạc này.
Đối với Trung Cộng, cho Việt Cộng vay số tiền 56 tỷ USD để đầu tư xây dựng tuyến đường sắt này là “ chuyện nhỏ như con thỏ “? Tại sao Trung Cộng lại tử tế sắn sàng mở hầu bao ra mà chia sẻ rủi ro với Việt Cộng đối với dự án mà Trung Cộng biết thừa là phiêu lưu là chứa đựng yếu tố chính trị hơn là kinh tế.
Trong khi trên biển đông trước đây Trung Cộng đã nhiều lần chơi trò hải tặc trấn cướp của bà con ngư dân Quảng Ngãi từ hàng trăm triệu đồng mà vẫn sấp mặt làm ? Thế mà lại dốc hầu bao cho tuyến đường này?
Theo Hai Xe ÔM tôi, mở hầu bao để đầu tư cho dự án này của CHXHCNVN, Trung Cộng đoạt các lợi ích chiến lược sau đây:
- Tạo công ăn việc làm cho ngành đường sắt cao tốc Trung Cộng; bởi Trung Cộng vừa tự lực xây dựng tuyến đường sắt Thượng Hải-Bắc Kinh: từ thiết kế, thi công đến đóng các đầu mày toa xe đều do Trung Cộng tự làm tất. Mà đầu tư xây dựng cả một giây chuyền công nghệ như vậy đâu chỉ để làm mỗi tuyến Thượng Hải- Bắc Kinh.
Hiện Trung Cộng đã lập xong dự án, vận động 17 nước tham gia xây dựng một tuyến cao tốc Bắc Kinh nối Luân Đôn; Bắc Kinh nối Ấn Độ; Bắc Kinh nối Pakistan; Bắc Kinh nối Hà Nội…
Hiện nay Câu lạc bộ đường sắt cao tốc này do Trung Cộng khởi xướng chưa thấy quốc gia nào lên tiếng hưởng ứng. Tin này tờ The Telegraph của Anh đã đưa và Blog Phamvietdaonv đã dịch lại.
Như vậy, mọi động thái mà Chính phủ CHXHCNVN về dự án xây dựng đường sắt cao tốc Bắc Nam, vô tình hay cố ý đều đã trùng khớp với ý đồ chiến lược phát triển mạng đường sắt cao tốc toàn cầu của các chiến lược gia Trung Cộng nhằm tạo công ăn việc làm cho người Tàu ?
- Việc xây dựng tuyến đường sắt cao tốc nối Hà Nội- Sài Gòn, nếu Trung Cộng đầu tư cho vay, và cũng chỉ còn Trung Cộng là nước có thể cho vay, khoản tiền 56 tỷ này thì điều mà Trung Cộng tính toán không phải vì lợi ích kinh tế; đây là dự án đầu tư nhằm phục vụ cho lợi ích chính trị, đúng hơn là một canh bạc chính trị, cho những đám đánh bạc chính trị?
Như chúng ta biết, để tạo thị trường, vỏ bọc, các tay trùm xã hội đen thường hay tung tiền ra cho đám con nhà lành, đám con cha cháu ông ăn chơi; khi đám này đã nghiện rồi thì chúng sẽ trở thành cộng tác viên, thậm chí là tay sai hoặc tham gia băng đảng của chúng để quay sang: khống chế, rút ruột tài sản, danh tiếng của bố mẹ chúng là chuyện đương nhiên…
Vậy ý nghĩa chính trị của dự án đầu tư đường sắt cao tốc này là gì nếu Trung Cộng tham gia?
Thứ nhất, đối với Trung Cộng 56 tỷ USD là khoản tiền nhỏ nhưng đối với Việt Cộng lại là khoản tiền lớn; Mỹ còn nợ Trung Cộng gần ngàn tỷ USD cơ mà? Con số 56 tỷ USD là con số do phía tư vấn Nhật đưa ra, theo biểu giá tính toán của công nghệ Nhật, chi phí theo bảng lương của người Nhật. Còn nếu dự án này rơi vào tay Trung Cộng thì chắc chắn số tiền đầu tư này thấp hơn nhiều.
Chúng ta có thể so sánh với tuyền đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thượng Hải dài 1.318Km, hành trình 5 giờ, tốc độ 300-350Km/giờ, Trung Cộng đầu tư hết 22,6 tỷ USD; như vậy, tuyến đường sắt cao tốc Bắc Nam nếu Trung Cộng đầu tư thi công giá thành chắc chắn chỉ xoay quanh con số 30 tỷ USD?Trong khi đó căn cứ vào dự toán do tư vấn Nhật lập là 56 tỷ USD, nếu Trung Cộng bỏ vốn đầu tư toàn bộ, họ sẽ có lãi khoảng 25 tỷ USD, một khoản lãi vô cùng hấp dẫn. Bởi khi mà bỏ ra khoản chi phí trên 30 tỷ USD để làm con đường thì những người tham gia đã “được ăn, được nói, được gói” mang về rồi…Đấy cái tổ con chuồn chuồn là ở chỗ này đây.
Trong vụ này các nhà công nghiệp tàu cao tốc Tây Âu, tư vấn Nhật đã bị mượn danh; còn Quốc hội CHXHCNVN nếu bấm nút thông qua tức đã trở thành kẻ “ đập bụi cho người Trung Cộng ăn chồn “ rồi?
Trong giải trình mới nhất, Nhà Nước đã hé ra rằng Nhà Nước chỉ bỏ ra 31 tỷ USD còn phần còn lại sẽ được các đối tác khác hỗ trợ chắc là họ đầu tư để làm từ thiện chắc? Đúng là giấu đầu hở đuôi?!
Thế thì tại sao những người tham gia lập dự án lại không ngửa bài ra như vụ bauxite Tây Nguyên, rằng TKV sẽ vay tiền của một ngân hàng Hồng Kông, khoảng 650 triệu USD để triển khai dự án này ?
Giương con bài công nghệ Nhật-Tây Âu chỉ là mẹo giương Đông kích Tây của các nhà lập dự án của Đảng và Nhà Nước CHXHCNVN. Nếu ngửa bài ra ngay là sẽ liên doanh với Trung Cộng, vay tiền Trung Cộng thì sẽ bị dị ứng giống như việc vụ bauxite và vụ cho thuê đất trồng rừng.
Đảm bảo nếu được Quốc hội " Gật " bấm nút thông qua chủ trương, lúc đó cái đuôi Trung Cộng mới thòi ra. Vì biết tỏng điều này, biết mình bị lỡm, nên Nhật Bản ngửa bài ngay: Không có chuyện Nhật bản đầu tư cho vay, Nhật đời nào dại để cho Trung Cộng lỡm mình: cốc mò cò xơi. WB, EU cũng biết tỏng đây là trò “giương đông kích tây “, “ve sấu thoát xác” mà binh pháp Tôn-Ngô thời Xuân Thu Chiến Quốc đã từng đúc kết.
Sở dĩ các nhà đầu tư CHXHCNVN nhắm vào ông bạn Tàu là bởi Trung Cộng vừa đầu tư xây dựng xong một nhà máy đóng tàu cao tốc để trang lăp đặt cho tuyến Thượng Hải-Bắc Kinh trên 1000 km. Không nhẽ làm ra một nhà máy chỉ để sản xuất cho một đoạn đường, hiện Trung Cộng đang bí đầu ra và công ăn việc làm cho công nhân nhà máy này. Thôi thì không cách nào hay hơn là sang dụ dỗ Việt Cộng làm tàu cao tốc đi, sẽ cho vay tiền, thậm chí cho công nhân sang thi công hộ… Việt Cộng chỉ việc ngồi trong phòng máy lạnh, chỉ sau một năm sẽ có tàu cao tốc đi.
Tuyến Thượng Hải-Bắc Kinh Trung Cộng chỉ làm trong một năm là xong. Tuyến tàu cao tốc Hà Nội-Sài Gòn nếu Trung Cộng thi công bằng tiền và công nhân Hoa Lục thì chỉ vài ba năm là xong. Xong rồi nha, các chú ký sổ nợ rồi nha, lúc đó Trung Cộng mới tính sổ với các chú. Lơ mơ chuyện gì trên Biển Đông là bác bóp dái các chú; chú cấm được kêu bởi các chú đang nợ bác 56 tỷ kia mà ?
Như vậy, để phục vụ cho ván cờ thật này, để có thể cho được ông Tướng thật này vào soi của mình, Trung Cộng đã và sẽ bật đèn xanh để cho hải quân Việt Cộng tàu đánh cá của ngư dân Trung Cộng, Trung Cộng đưa tin là 30 chiếc bị hải quân nước ngoài bắt. Trung Cộng kỳ này cũng học Việt Cộng trong cách xưng hô nói là bị nước lạ bắt mất tàu, 30 chiếc mà không kêu ca gì. Sao Trung Cộng lại nhũn như chi chi chi làm vậy…
Về phía CHXHCNVN sắp tới thì chị Nguyễn Phương Nga sẽ lên tuyên bố bù lu bù loa lên án Trung Cộng xâm phạm lãnh hải Việt Nam mãnh mẽ hơn và sẽ thông tin cụ thể số tàu cá Trung Cộng, chứ không là tàu lạ đã bị hải quân Việt Cộng trừng trị,bắt sống.
Tuyên bố như vậy để tỏ ra với bàn dân thiên hạ là Việt Cộng đang chơi cứng rắn với Trung Quốc đây. Còn phía Trung Quốc sẽ cho một số blogger lên mạng Hoàn Cầu dọa sẽ chọc tiết bọn Việt Cộng tiểu bá; mặt khác bác Tôn Quốc Tường thì nhũn nhặn xoa tay đấu dịu và mang mấy chục triệu đồng đến nộp phạt để đưa tàu Trung Cộng về.
Những động tác cứng rắn giả, đánh trận giả sắp tới của phía Việt Cộng và nhũn nhặn xuống nước giả của các bác Trung Cộng nhằm tung hỏa mù dư luận: Rằng Việt Cộng đang cứng rắn với Trung Cộng, sằn sàng dắn mặt, ăn miếng trả miếng với Trung Cộng chứ không hèn, nhũn như chi chi chi nữa đâu. Phía nhũn như chi chi hèn bây giờ lại là Trung Cộng.
Tóm lại tất cả những động thái mang màu sắc đánh trận giả trên đều nhằm đạt mục đích để ra từ phía Trung Cộng: Nếu các chú Việt Cộng chịu nôn ra đây 56 tỷ USD thì các chú có gọi các bác là chó, là lợn, là sài lang… hay là gì gì cũng đều không quan trọng.
Còn khi các chú đã theo ý ta, nếu các các chú muốn có tiền uống rượu hợp pháp, các bác sẽ xui mấy tàu đánh cá Trung Cộng xâm phạm lãnh hải Việt Nam để cho các chú bắt, các bác sẽ đưa tiền nộp phạt để cho các chú có tiền uống rượu. Lấy tiền xử phạt tàu Trung Cộng đem uống rượu thì oai vô cùng, thơm vô cùng ?!
Xe ôm là đám bám vào vỉa hè để kiếm sống, muốn sống được thì phải biết luồn lách, chụp giật, ỡm ờ…Do vậy nếu như Hai Xe Ôm tôi có “suy bụng ta ra bụng bò” điều gì đó chưa phải thì cũng mong bà con đại xá…
Hai xe ôm
myhoangsa on Sun Jun 12, 2011 2:16 pm
VC trong thời kỳ chiến tranh phải vay mượn súng đạn của chung-cộng, Liên xô, Đông Âu để có vũ khí đánh Pháp, Mĩ. đảng csvn mắc nợ đảng cs tầu (chung-quốc. chung là mệnh chung là chết. quốc là quốc gia. chung-quốc là quốc gia chết, he he) phải dâng đất biên giới phía bắc cho tầu cs. trả nợ chưa đủ nên dâng luôn biền đông cho chung-cộng (chung-quốc) vì thế mà tàu thuyền chung-quốc nổi đầy trên biển đông ngang nhiên xem biển đông là của chung-quốc mà đảng csvn không có biện pháp nào ngăn chặn vì mắc nợ tầu nên đảng csvn đem tài sản của dân vn dâng cho chung-quốc để trả nợ, há hàm mắc quai nói gì được. đảng csvn dâng biển đông cho tầu rồi dấu không cho dân vn biết. nay dân phản đối thì chung-quốc sẽ đưa bằng chứng csvn ký trao cho chung-quốc. đảng csvn vơ vét tài sản của toàn dân sau 1975, đưa dân sang các nước lao đ ộng như nô lệ để trả nợ các nước Đông Âu, Liên Xô, China. đảng csvn lấy của bên này trả cho bên kia vì thế mà đảng csvn mắc nợ nhân dân VN.
đảng csvn nợ nhân dân mà không trả dân một xu thành ra là đảng csvn cướp của nhân dân vn. đảng csvn mượn thân thể của hàng triệu chiến sĩ bộ đội hy sinh đánh nhau với pháp, mĩ. ấy thế mà đảng có trả lại thân mạng cho cha mẹ các liệt sĩ lúc nào đâu. tài sản của dân thì bị đảng csvn cướp, nhân mạng con em được bố mẹ đẻ ra và nuôi khổ cực lớn lên thì bị đảng csvn bắt đi bộ đội bắn giết thành liệt sĩ. chẳng có gì đảng csvn trả lại cho nhân dân vn. vì lẽ đó mà đảng nợ dân VN.
công sức và sinh mạng của nhân dân vn bị đảng csvn là chi bộ của đảng cộng sản chung-quốc lợi dụng dùng cho sự bành trướng của đế quốc chung-cộng. ngày nay csvn đã lộ bộ mặt là tay sai cho đảng cộng sản chung-quốc đêm hết tài sản đất nước vn dâng cho chung-quốc và theo thời gian thì chung-quốc chỉ hợp thức hóa vn là một tỉnh của chung-quốc mà thôi. đảng csvn đã bị đảng cộng sản chung-quốc lãnh đạo từ những năm 1930 tới ngày nay mà người Việt không hề hay biết đấy thôi. cho nên chung-quốc và nhà nước csvn là một chứ không phải hai quốc gia như người dân cứ lầm tưởng từ xưa đến ngày nay.
Từ ngàn xưa vua chúa nước Tàu luôn luôn chủ trương mở rộng bời cõi. Thu phục chư hầu, bắt phải triều cống ngọc ngà châu báu, lương thực và hiến dâng mỹ nữ vào làm cung phi.
Dân tộc Trung Quốc hãnh diện về văn hóa và lịch sử của mình, nó ăn sâu vào tim óc của họ, do đó tinh thần Bành Trướng không phải là chính sách mà đã trở thành bản chất của đa số người Hán tộc. Ðặc biệt đối với nhà cầm quyền cộng sản cũng vậy (bộ chính trị đảng) họ cũng độc quyền cai trị, cũng nuôi tham vọng thống trị như vua chúa ngày xưa. Hơn thế nữa, Trung Quốc ngày càng đông dân, nhu cầu thực phẩm ngày càng nhiều, tham vọng bá quyền càng lớn nên sự cạnh tranh kinh tế quân sự ngày càng thôi thúc mãnh liệt hơn.
Ðể thỏa mãn những điều kiện đó Trung Quốc cần chiếm Biển Ðông nơi có thể cung cấp một phần lớn hải sản. Trung Quốc cần rất nhiều khoáng sản quan trọng dùng cho ngành kỹ nghệ đang phát triển trong xứ nên họ mới bỏ vòi thôn tính bằng tiền bạc, đối với các nước nghèo khó ở Phi Châu hay Bắc Mỹ. Trung Quốc cần trữ lượng dầu khí tiềm tàng dưới đáy Biển Ðông mà các chuyên gia ước tính con số không thua tổng sản lượng các nước ở lục địa Châu Phi.
Vì nhu cầu và tham vọng, dựa vào sức mạnh kinh tế và quân sự đang lên, và cũng theo sự chỉ giáo của chiến lược gia Ðặng Tiểu Bình, Trung Quốc nhận thấy thời cơ đã cho phép họ ngang nhiên tuyên bố: Hải phận Trung Quốc nằm gọn trong cái lưỡi bò, xấc xược liếm gần hết Biển Ðông, còn nói thêm: Ðiều đó không thể tranh cãi và khẳng định rằng các hải đảo trong vùng thuộc sở hữu của Trung Quốc từ hai ngàn năm về trước. Ngang ngược tuyên bố điều đó một cách trơ trẽn trước hội nghị quốc tế làm cho tất cả chuyên gia, luật gia, sử gia, hiện diện đều phủ nhận và phê bình. Thế nhưng Trung Quốc vẫn làm ngơ bất chấp, và tìm cách ép buộc các nước đang tranh chấp chủ quyền, từng đối tác một, thương lượng với nước láng giềng khổng lồ, trước áp lực quân sự và hành động của kẻ mạnh.
Riêng đối với Việt Nam, mưu đồ của Trung Quốc đã có từ khi Hồ Chí Minh và đồng bọn cậy nhờ trong lúc họ trốn sang Tàu hoạt động cuối thời Pháp thuộc. Về sau họ van xin cầu viện sẵn lòng hy sinh hàng triệu mạng sống người Việt để làm nghĩa vụ quốc tế, lan truyền chủ nghĩa cộng sản. Hồ Chí Minh và đồng bọn hứa hẹn bất cứ điều gì miễn sao chiếm được quyền cai trị toàn nước Việt Nam.
Nhiều thập niên qua, chúng ta đã thấy quá nhiều sự việc chứng minh Hà Nội đầu phục Bắc Kinh, dâng đất, dâng biển, đổi lấy lợi lộc công danh.
Một vài thí dụ sau đây chứng minh điều đó: Tàu của Trung Cộng đụng chìm ngư thuyền Việt Nam, truyền thông báo chí phải gọi là “tàu lạ” - Thanh thiếu niên mặc áo có chữ HS-TS-VN bị công an bắt và tra hỏi - Thanh niên biểu tình chống Trung Quốc cướp hải đảo bị bắt và ngăn cấm - TQ cắt dây cáp tàu VN thăm dò địa chất 2 lần, không dám phản ứng mạnh - TQ muốn khai thác Bauxite, Hà Nội giao liền, bất chấp sự phản đối của quân nhân, trí thức, nhân sĩ - Hà Nội giao 95% những gói thầu cho người Trung Quốc, từ xây cất, điện lực, cầu đường, thậm chí điều kiện sách gọi thầu cũng giao cho công ty cố vấn Trung Quốc soạn thảo. Nhân công Trung Quốc lập làng xã riêng biệt, nhà nước làm ngơ - Nhà nước cho TQ mướn rừng 50 năm dài hạn khắp các tỉnh biên giới Bắc Việt. Gần đây nhứt, Thứ Trưởng Ngọai Giao Nguyễn Xuân Sơn đi sứ sang Tàu ký kết hứa hẹn điều gì mà 18 nhà trí thức yêu cầu bạch hóa những điều khoản đã ký, nhà nước giấu nhẹm. Riêng Nguyễn Xuân Sơn chỉ lập lại 16 chữ vàng và 4 cái tốt sau chuyến đi du thuyết sang Tàu.
Như vậy đủ cho thấy Trung Quốc đã chiếm Việt Nam không cần vũ khí, chỉ nhờ vào các đảng viên cao cấp đã từng “ăn bả” TQ, trở thành một loại “Quan Thái Thú” hay “Quan Toàn Quyền” của Trung Quốc. Ðiều này chứng minh Việt Nam đã âm thầm, trở thành khu tự trị của Trung Quốc rồi!
Bá quyền Trung Cộng đã lang sang Tây Tạng và Tân Cương như thế nào?
Tham vọng bành trướng của Bắc Kinh không chỉ ngừng trên vùng Biển Ðông hay đối với Việt Nam mà thôi. Trong quá khứ đối với láng giềng Tây Tạng, một nước độc lập từ ngàn năm xưa, Trung Quốc khôn ngoan xâm nhập một cách ôn hòa, di dân người Hán vào trước, rồi lấy cớ Tây Tạng nghèo đói, chậm tiến nên cần phải được giải phóng nhân dân bị cai trị một cách bất công.
Vì vậy ngày 7 tháng 10 năm 1950 Trung Quốc xua 40.000 quân tinh nhuệ dẹp tan bộ đội Tây Tạng chỉ có 8.500 quân lính trang bị vũ khí thô sơ, rồi họ tuyên bố “giải phóng một cách hòa bình”. Chính phủ Tây Tạng và quốc hội, trí thức, cao tăng chạy sang Dharamsala miền Bắc Ấn Ðộ tị nạn. Năm 1959 sau một cuộc nổi dậy bất thành, Ðức Ðạt Lai Lạt Ma cũng phải chạy sang nơi đó tá túc. Sự thật Trung Quốc chiếm Tây Tạng chỉ vì xứ này có nhiều mỏ trong lòng đất mà Trung Quốc rất cần như Uranium, Lithium, Vàng, Bạc, Chrome, Borax, Chì, Kẽm, than đá và gỗ quý trong những khu rừng có diện tích 2.220.000 cây số vuông.
Ngày nay nước Tây Tạng nhỏ bé, có vị thế chiến lược quân sự, phải nuôi 300.000 quân lính Trung Quốc đồn trú tại đó với một phần tư (1/4) hỏa tiễn có đầu đạn nguyên tử của Trung Quốc và 14 phi trường quân sự.
Sống trong hoàn cảnh lưu vong mất nuớc Ðức Ðạt Lai Lạt Ma thấu hiểu trào lưu tiến bộ của nhân loại là dân chủ, tự do nên ông trao quyền lãnh đạo cho một thủ tướng lưu vong, ông Lobsang Sangay, được người Tây Tạng bầu ngày 27 tháng 4 năm 2011. Vị Phật sống thứ 14 này sáng suốt phân biệt đạo và đời, có lẽ ông hy vọng nếu có thời cơ thuận tiện, những người dân sự không bị vướng mắc vì đại diện tôn giáo như ông, sẽ biết cách lãnh đạo dùng mọi phương tiện tranh đấu giành lại độc lập tự do.
Nói đến vùng tự trị Tân Cương (có tên là Turkistan Oriental) sau khi những vị lãnh đạo quốc gia được mời đi phó hội với Chủ Tịch Mao Trạch Ðông bị tai nạn máy bay trong điều kiện bí mật với nhiều nghi vấn, Trung Quốc sát nhập Tân Cương thành khu tự trị.
Nhiều cuộc nổi dậy bị thẳng tay đàn áp từ năm 1997 đến năm 2009. Ðặc biệt các cuộc nổi dậy từ ngày 18 đến 23 tháng 3 năm 2008 và ngày 5 tháng 7 năm 2009 tại Urumqi làm 800 người chết theo tin của hội nghị quốc tế của người Ouighour tại Munich, số người bị thương không biết được. Trung Quốc bắt giam không biết bao nhiêu người và đã xử tử 26 người. Bà Rebiya Kadeer, một nhà hoạt động cho người Ouighour, tuyên bố: “Chính quyền Trung Cộng đối xử chúng tôi như thú vật. chúng tôi chịu đau khổ cũng giống như người Tây Tạng đang chịu đau khổ...”.
Kết luận
Mặc dù đất nước Việt Nam chưa chính thức bị sát nhập với Trung Quốc thành một khu tự trị nhưng thực tế Hà Nội đã thay Bắc Kinh cai trị đất nước mình rồi.
Như vậy một khi dân chúng nổi đậy lật đổ bộ chính trị tay sai thì Hà Nội sẽ kêu viện binh Trung Quốc tàn sát dân mình như đã tàn sát cuộc biểu tình ở Thiên An Môn chiếu theo thỏa ước “hợp tác công lực” với đồng chí láng giềng hữu nghị. Cũng như Trung Quốc đã tàn sát người Ouighour ở Urumqi, người Tây Tạng ở Lhassa.
Tây Tạng có Ðức Ðạt Lai Lạt Ma tượng trưng cho sự đoàn kết chặt chẽ, Tân Cương có Rebiya Kadeer và nhóm người lưu vong tại Munich. Tiếc thay người Việt chúng ta khó kết hợp thành một khối, có uy thế và sức mạnh, khả dĩ tạo được sự tin tưởng đối với đồng bào trong nước và quốc tế. Hy vọng thế hệ mai sau ý thức được nhu cầu đoàn kết, tập hợp được tòan dân như ông cha ta dã làm, như nhiều người đang đốc thúc tạo một hội nghị Diên Hồng quyết tâm cứu dân cứu nước.
Phân tích những thực tế phũ phàng như trên không có nghĩa là bi quan, trái lại những sự chèn ép quá đáng, ngày càng rõ, càng nhiều, càng gây uất ức phẫn nộ, thì càng khuyến khích quần chúng phản ứng mạnh hơn, càng thúc đẩy lòng can đảm và sự liều lĩnh xả thân tranh đấu cho tự do dân chủ.
Cũng có thể vận nước khiến lòng người Tân Cương, Tây Tạng, Việt Nam và nhiều bộ tộc khác của Trung Quốc, nổi dậy bẻ gãy xiềng xích, đòi độc lập tự do, chừng đó nuớc khổng lồ Trung Quốc sẽ giống như Liên Xô sụp đổ chia thành những quốc gia độc lập sống thuận hòa trong một thế giới mà mọi công dân hưởng trọn vẹn quyền tự do và nhân quyền. - (VLT)
From: Trucie D.
Subject: TÀI LIỆU TỐI MẬT QUỐC PHÒNG/ TỔNG CỤC 2 VC: Thỏa Hiệp ngầm 05-07-2020 là ngày thực hiện đợt I sát nhập nước Việt Nam - (TS KERBY ANDERSON NGUYỄN)
Date: Saturday, June 29, 2013, 10:16 PM
http://ubtttadcsvn.blogspot.com/
http://www.chinhkhiviet.org/
http://hoilatraloi.blogspot.com/
http://ngothelinh.tripod.com/NgoDinhDiem.html
HLTL xin đăng mẫu báo nhận được để quý vị tường và tùy nghi nhận định.
Đính kèm là tài liệu Việt Nam: Tỉnh hay Khu Tự Trị? HLTL
đã nhận được và phổ biến vào năm 2012:
Chủ tịch Việt Nam Trương Tấn Sang Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình
trong buổi lễ ký kết tại Sảnh đường Nhân dân ở Bắc Kinh, ngày 19/6/2013.
Chưa bao giờ có sự đầu hàng nhanh chóng và nhục nhã đến như vậy.
Nhân danh Chủ tịch nước, ông Trương Tấn Sang, đã dẫn đầu đoàn đại biểu cấp cao Việt Nam sang thăm chính thức Trung Quốc. Ngày 21 tháng 6 ông đã ký với Chủ tịch nước kiêm Tổng Bí thư đảng CS Trung Quốc Tập Cận Bình bản Tuyên bố chung rất quan trọng, liên quan trực tiếp đến vận mệnh nước ta.
Bản Tuyên bố chung bằng hai thứ tiếng Trung Quốc và Việt Nam này đã được dịch ra nhiều thứ tiếng khác và phố biến đi khắp thế giới.
Mọi người Việt Nam yêu nước không thể không bàng hoàng và phẫn nộ khi đọc kỹ văn kiện nói
trên, không thể không nhận định đây là một văn kiện tuyên bố đầu hàng bọn bành trướng và xâm lược phương Bắc.
Chắn chắn cả Bộ Chính trị 16 người đã được thông báo và đồng tình với bản Tuyên bố chung (TBC) thảm hại này.
Đọc thật kỹ bản TBC, có thể dễ dàng nhận ra nó được phía Trung Quốc khởi thảo và phía Việt Nam hoàn toàn không được đóng góp hay thay đổi gì hết. Bản TBC hoàn toàn phản ánh tham vọng bành trướng và xâm lược của đế quốc Cộng sản Đại Hán Trung Hoa đối với đất nước Việt Nam, phục vụ dã tâm biến nhà nước Việt Nam Cộng sản thành một chư hầu của Trung Quốc, biến Việt Nam thành một thuộc địa kiểu mới của Trung Quốc, với sự tiếp tay của nhóm lãnh đạo CS bất tài và tham nhũng đã thoái hóa đến cùng cực.
Kính mời đồng bào ta ở trong nước và nước ngoài, kể cả các đảng viên Cộng sản, hãy đọc cho kỹ bản TBC ký chưa ráo mực này.
Ngoài bản TBC dài lòng thòng gồm có 8 điểm, trong đó riêng điểm 3 chứa đựng đến 13 mục quan hệ hợp tác vừa mở rộng vừa ăn sâu, 2 bên còn ký đến 10 văn kiện khác, trong đó có Chương trình hoạt động chung của chính phủ 2 nước, Thỏa thuận hợp tác chiến lược toàn diện giữa bộ Quốc phòng 2 nước, Thỏa thuận giữa 2 bộ Nông nghiệp về đường dây nóng trong nghề đánh cá trên biển, về giám sát chất lượng, kiểm dịch thực vật, Điều lệ hợp tác quản lý cửa khẩu trên đất liền, Ghi nhớ về xây dựng các trung tâm Văn hóa Việt – Trung, Quan hệ giữa các tổ chức hữu nghị, Hợp tác trong thăm dò dầu khí ngoài khơi Vịnh Bắc Bộ.…
Trong 13 mục quan hệ mở rộng và ăn sâu, sau khi khẳng định phương châm 16 chữ vàng và 4 tốt, TBC kể ra một loạt thỏa thuận : thường xuyên tiếp xúc ở cấp cao đảng, chính phủ, hoạt động của Ủy ban chỉ đạo hợp tác chiến lược toàn diện song phương, quan hệ chặt chẽ giữa 2 đảng, 2 ban Đối ngoại, 2 ban Tuyên huấn, về ngiên cứu lý luận, về xây dựng đảng, quan hệ giữa 2 bộ Ngoại giao, giữa các vụ, cục trong 2 bộ Ngoại giao, quan hệ giữa 2 quân đội, 2 bộ Quốc phòng, trao đổi về công tác đảng, công tác chính trị trong quân đội, trong đào tạo sỹ quan, trong tuần tra chung ở vùng biên phòng đất liền, hợp tác về thực thi pháp luật, an ninh, về trật tự an toàn xã hội, về an ninh biên giới và cảnh sát biển, thực hiện kế hoạch 2 hành lang 1 vành đai vùng biên giới, hợp tác về năng lượng, giao thông vận tải, đầu tư kinh doanh, hợp tác về văn hóa, khoa học, công nghiệp và thông tin …
Bản TBC còn nhấn mạnh đến mối quan hệ hợp tác chặt chẽ giữa 7 tỉnh biên giới phía Bắc Việt Nam với 3 tỉnh biên giới phía Nam Trung Quốc - Vân Nam, Quảng Tây, Quảng Đông - và đảo Hải Nam.
TBC cũng nói đến hợp tác của Ủy ban Liên hợp biên giới Việt – Trung để tàu thuyền đi lại tự do trong khu Bắc Luân, hợp tác khai thác du lịch thác Bản Giốc, và cũng không quên nói đến hợp tác đáng cá chung trong Vịnh Bắc Bộ.
Đọc kỹ các văn bản, có cảm giác như Việt Nam đã hội nhập vào trong lòng Trung Quốc. Tuy 2 mà một. Hoà nhập triệt để về mọi mặt, đặc biệt là về quốc phòng, về đối ngoại, về an ninh, trị an xã hội, về đảng, nhà nước, về quân đội, về công tác đảng, bảo vệ đảng, bảo vệ quân đội. Cứ như ở thời kỳ quan hệ anh em đồng chí bền chặt nhất vậy.
Đây phải chăng là một cạm bẫy do nhóm lãnh đạo mới của đảng CS Trung Quốc, với Tập Cận Bình cầm đầu, giăng ra để nhử Trương Tấn Sang chui vào tròng. Chiếc bẫy này chắc chắn đã được chuẩn bị rất công phu, và buộc Trương Tấn Sang phải cúi đầu chấp nhận cả gói, không sửa đổi du di gì được dù một ly.
Không hề có một chữ nào về Hoàng Sa, Trường Sa là đất Việt Nam bị cưỡng chiếm bằng vũ lực. Không một yêu cầu nào về việc bảo vệ tính mạng tài sản của ngư dân VN trong vùng biển quốc gia của mình. Không một lời bác bỏ nào đối với cái lưỡi bò phạm pháp trên bản đồ Trung Quốc. Chủ quyền quốc gia đã bị hoàn toàn từ bỏ. Lũ giặc bành trướng được coi là bạn bè thân thiết nhất, là đồng chí tin cậy nhất, còn hơn anh em ruột thịt.
Đây có thể là phản ứng có tính toán của nhóm Tập Cận Bình đối với lời lên án của Việt nam tại cuộc họp Shangri La ở Singapore cuối tháng 5 vừa qua. Tuy chỉ là lời nói bóng gió, không nêu đích danh, nhưng cũng đủ để bị chạm nọc, để mất mặt giữa trường quốc tế và để nổi tự ái giận dữ. Đó là câu của thủ tướng Ba Dũng: «Đâu đó đã có những biểu hiện đề cao sức mạnh đơn phương, những đòi hỏi phi lý, những hành động trái với luật pháp quốc tế, mang tính áp đặt và chính trị cường quyền». Đã nhún nhường, nói xa xôi, nhưng vẫn cay đắng, vì bọn trùm bành trướng luôn kiêu ngạo, tự cao tự đại, tự coi là yêng hùng trong thiên hạ.
Trung Nam Hải gần đây tỏ ra rất lo ngại khi trí thức và tuổi trẻ Việt Nam cũng như một số đảng viên CS lão thành tỏ rõ ý muốn Việt Nam liên minh quân sự với Hoa Kỳ, Ấn Độ, Nhật Bản, Liên Âu…trước mối đại họa bành trướng Trung Quốc.
Cũng có thể đây là một tính toán thâm độc của Trung Nam Hải, nhưng cũng có thể là một tính toán sai lầm trong cơn hoảng hốt. Họ không tính rằng sự lộ mặt quá lộ liễu là ông chủ của 16 ông vua tập thể ở Ba Đình là dại dột và nguy hiểm cho họ ra sao. Nước cờ này sẽ đẩy đảng CS Việt Nam đang núng thế thụt sâu thêm xuống hố suy thoái, bị lên án mạnh thêm là bán nước cầu lợi riêng, chia rẽ thêm nhóm lãnh đạo vốn đã hiềm khích nhau, kích thích mạnh thêm các cuộc xuống đường quyết liệt chống bành trướng và tay sai của đồng bào ta.
DienDanCTM
- nguoivn
Mà chỉ còn câm hận, thù hận và oán hận mà thôi
Có thể nào đi nhận lũ giặc cướp đã tàn hại sinh linh cùng diệt cả giống nòi
Ngàn năm trước bắt cả dòng tộc VN ta làm nô lệ
Mà bây giờ lại đi chấp nhận làm bạn tốt hay không
VC chúng bây chắc là lũ điên khùng
Cùng ngu xuẩn, ngu đần không thể nào tả được
Ta nhục lắm và vô cùng nhục nhã
Vì biết rõ tại làm sao dân tộc VN ta lại có những tên VC quá sức ngu dại và vô cùng ngu ngốc
Thằng chó đẻ mất dạy, khốn nạn, khốn kiếp, thất học ngu dốt VC Nguyễn tất Thành hổn danh Hồ chí Minh quá sức là ngu dại và đần độn nên sản sinh ra một bầy súc vật mặt người lòng thú
Hết thằng Đồng, thằng Duẩn, thằng Chinh phản quốc, phản dân cùng vinh thân bán nước.
Giờ ngay cả đến thằng Sang, thằng Trọng, thằng Dũng, thằng Hùng cũng lại là những thằng mãi quốc cầu vinh
Lũ VC chúng bây không lẽ chẳng có một thằng nào có trí khôn của con người mà chỉ toàn một lũ đồ súc sanh cầm thú
Thằng Tập cẩn Bình đã cho tụi bây uống cái chi hay là ăn cái gì mà VC chúng bây đều quá là ngu ngục.
Thằng Hồ chí Minh nhận giặc cướp Nga Tàu làm cha ông của nó
Giờ đến bốn thằng chó má 2L, 3X, 4S, 5H tụi bây lại cũng gọi thằng CSTC bằng ông nội, bằng cha
Chắc lũ trâu sanh mọi mợ quỷ đỏ VC tụi bây có cha mẹ toàn là thứ đồ súc vật hay là toàn là súc sanh cầm thú
Người VN đàng hoàng tử tế đều có cha mẹ, ông cha là những đấng anh hùng hào kiệt
Nhưng không biết tại sao lũ trâu sanh mọi rợ VC chúng bây có cha mẹ toàn là đồ dã thú, hèn hạ đốn mạt và hết sức tiểu nhân đê tiện.
Tao đang chữi cha mắng mẹ mầy đấy lũ súc sanh cầm thú VC phản quốc, phản dân, vinh thân bán nước Trương tấn Sang, Nguyễn phú Trọng, Nguyễn tấn Dũng cùng Nguyễn sinh Hùng
VC chúng bây đúng là thứ giòi bọ chui ra hãy mau trở về sống nơi những đống phân bò. Tụi bây thật là hôi thúi quá đi thôi .
Tiên sư bố thằng Nguyễn tất Thành
Tiên sư cha thằng Hồ chí Minh
"V", "VK", "NPU",..., "TDVN"
"CSPD"
HS. TS. VN
From: Vinh Tran
Sent: Friday, March 22, 2013 4:25 PM
Subject: Fw: Sắp đến ngày bàn giao, VC chuẩn bị thật chu đáo.
Coi cho biet - VT - Sắp đến ngày bàn giao, VC chuẩn bị thật chu đáo.Smile
Điều 21 (mới)
Mọi người có quyền sống. Nhưng quyền chết phải do Đảng và Nhà Nước quyết định được chết như thế nào.
Điều 16 (mới)
1. Mọi người dân có nghĩa vụ tôn trọng quyền của người khác. Đảng viên và cán bộ nhà nước không cần phải tuân thủ theo điều lệ này.
2. Không được lợi dụng quyền con người, quyền công dân để xâm phạm lợi ích quốc gia, lợi ích dân tộc, quyền, lợi ích hợp pháp của người khác. Phải hiểu rõ rằng quyền công dân và quyền của Đảng viên và cán bộ nhà nước không giống nhau.
Điều 44 (mới)
Mọi người có quyền hưởng thụ các giá trị văn hoá, tham gia vào đời sống văn hóa, sử dụng các cơ sở văn hóa, tiếp cận các giá trị văn hóa. Tuy nhiên chỉ được quyền theo chỉ thị của Đảng và Nhà Nước đã xét duyệt và chỉ định. Tuyệt đối không được tham gia văn hóa của thế lực thù địch.
Điều 45 (mới)
Công dân có quyền xác định dân tộc của mình, sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ, tự do lựa chọn ngôn ngữ giao tiếp. Dẫu rằng chúng ta dưới ách đô hộ của phương Bắc. Cho dù mai này chủ quyền của Việt Nam có thay đổi luật này vẫn được nghiêm chỉnh thi hành.
Đến hôm nay, bản dự thảo sửa đổi hiến pháp năm 1992 của CSVN đã mang lại nhiều tranh luận trong và ngoài nước. Bản dự thảo sửa đổi này có thêm vào một số điều mới hoàn toàn. Những điều mới số 16, 21, 44 và 45, tuy rất nhỏ, ngắn gọn, đọc qua có vẻ không quan trọng, nhưng nếu đặt nội dung những điều mới này trong tình trạng liên hệ mấy năm gần đây, và trong hiện tại cũng như trong tương lai, giữa Việt Nam và Trung cộng, chúng ta thấy rõ được dụng ý của CSVN trên lãnh vực “chuẩn bị cho sự xâm nhập sâu xa của Trung cộng tại Việt Nam”.
Sau đây là phần trích lại những điều “mới” liên quan đến dụng ý nêu trên:
Điều 21 (mới)
Mọi người có quyền sống
Điều 16 (mới)
1. Mọi người có nghĩa vụ tôn trọng quyền của người khác.
2. Không được lợi dụng quyền con người, quyền công dân để xâm phạm lợi ích quốc gia, lợi ích dân tộc, quyền, lợi ích hợp pháp của người khác.
Điều 44 (mới)
Mọi người có quyền hưởng thụ các giá trị văn hoá, tham gia vào đời sống văn hóa, sử dụng các cơ sở văn hóa, tiếp cận các giá trị văn hóa.
Điều 45 (mới)
Công dân có quyền xác định dân tộc của mình, sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ, tự do lựa chọn ngôn ngữ giao tiếp.
Điều 21:
“Mọi người có quyền sống” mặc dù rất là không cần thiết vì điều này không nói lên được điều gì, nó lại gieo vào đầu người đọc một ý niệm là “đừng lấy đi cái quyền sống của người khác”, và “đừng lấy đi” không có đồng nghĩa với “giết người đó”, mà chỉ là một hình thức dùng hiến pháp để mọi công dân phải để “người đó yên thân”; hay nói khác hơn là “không động chạm đến họ”.
“không động chạm đến họ” là không động chạm trên những phương diện nào? DTSDHP trong điều 16 viết là mọi người không được lợi dụng quyền con người, quyền công dân để xâm phạm quyền và lợi ích của người khác. Không những “không được lợi dụng quyền con người” mà DTSDHP còn cho đó là một “nghĩa vụ tôn trọng quyền người khác”. Điều này cũng không có gì mới lạ vì nội dung của nó đã được nêu lên trong hiến pháp 1992, không phải đợi đến dự thảo sửa đổi này mới được nêu ra, vì nếu không như vậy, thì từ hiến pháp 1946 đến 1992, mọi người không bị cấm xâm phạm người khác hay sao.
Nếu điều 16 mới này không phải là một điều mới lạ, thì CSVN đề nghị ghi vào hiến pháp với lý do gì? Cái lý do đó đã được nói lên trong điều 44 mới của DTSDHP, theo đó: “Mọi người có quyền hưởng thụ các giá trị văn hóa, tham gia vào đời sống văn hoá, sử dụng các cơ sở văn hoá, tiếp cận các giá trị văn hoá”. Từ lúc nào mà CSVN lại muốn viết vào trong hiến pháp, cho người dân cái quyền được “hưởng thụ” các giá trị văn hoá. Trước nhất “hưởng thụ” đâu là phải là cái “quyền” trong bất cứ mọi xã hội nhân bản nào; “hưởng thụ” là một sự “lựa chọn cá nhân và là bản chất của con người” mà không ai, không hiến pháp nào được đụng tới, hay phải công nhận. Một bản nhạc, một cuốn tiểu thuyết, một tác phẩm điêu khắc, hội họa, một công trình xây dựng, một bài nghiên cứu tư tưởng, một ngôn ngữ chuyên chở những tác phẩm đó, là một phần của “văn hoá” với những giá trị khác nhau tùy người sáng tác và người thưởng ngoạn. Hưởng thụ có thể công khai hay kín đáo, và CSVN không thể tước cái quyền đó hoàn toàn được vì CSVN không thể kiểm soát cá nhân liên tục và khắp nơi. Thế nhưng sao CSVN vẫn viết lên điều này, có thể vừa ru ngủ người dân vừa làm vui lòng đối tượng CSVN muốn nhắm tới. (Tuy dù CSVN công nhận đó là quyền của mọi người, nhưng chắc chắn là CSVN sẽ là thành phần quyết định “đâu là cái giá trị được CSVN chấp nhận” bằng những nghị định gọi là để thi hành hiến pháp).
CSVN không những muốn ghi vào hiến pháp cái quyền của mọi người được tự hưởng thụ các giá trị văn hoá, mà còn bắt mọi người phải tôn trọng quyền “hưởng thụ, tham gia, sử dụng và tiếp cận các giá trị văn hoá” của người khác nữa. Tại sao CSVN lại mở cửa nghênh đón những sự tham gia và bảo vệ này trong khi trên thực tế, CSVN đã tìm mọi cách kiểm duyệt, kiểm soát hoàn toàn nội dung cũng như hình thức của mọi hoạt động văn hoá của toàn dân? CSVN muốn dùng hiến pháp với những điều mới lạ này để nói lên điều gì? nhắm đến thành phần nào? Trả lời những câu hỏi này là nội dung của điều 45, mới. Theo đó:
Điều 45, mới “công dân có quyền xác định dân tộc của mình, sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ, tự do lựa chọn ngôn ngữ giao tiếp”.
Điều 45 mới này có 3 phần quan trọng:
Công dân có quyền xác định dân tộc của mình:
Theo tài liệu của Ủy Ban Dân Tộc CSVN thì hiện nay dân tộc VN có 54 chủng tộc khác nhau mà trong đó dân tộc Kinh là nhiều người nhất, nói tiếng Việt. Phần còn lại là những chủng tộc không nhiều dân số cũng như họ có thể sử dụng ngôn ngữ riêng của họ trong khi giao thiệp lẫn nhau. Những nhóm nhỏ này được gọi là “dân tộc thiểu số”. Người Việt gốc Trung hoa (Tầu) có hàng chục triệu người không được ghép vào loại “dân tộc thiểu số”, và mặc nhiên được cho vào hàng ngũ “dân tộc Kinh”. (theo tài liệu năm 1999 thì “dân tộc Hán (Trung hoa) có 862,371 người). Với điều 45 này của DTSDHP, hàng triệu người Việt gốc Trung hoa này sẽ được quyền xác định “dân tộc” của mình và số người của “dân tộc Trung hoa sau khi họ được quyền xác định, sẽ tăng gia rất nhiều. (chúng ta chưa nói đến hàng vạn người Trung cộng qua VN làm việc và sinh sống những năm gần đây).
Công dân có quyền sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ:
Cho đến nay, không ai ngăn cấm mọi người sử dụng ngôn ngữ riêng để giao tiếp với nhau, người Trung hoa vẫn nói tiếng Trung hoa, người Mường vẫn nói tiếng Mường với nhau, nhưng khi CSVN cho việc nói tiếng “mẹ đẻ” là cái “quyền”thì CSVN phải có một dụng ý gì, với lý do là trong mọi Nghị Định của CSVN liên quan đến vần đề “dân tộc” hay “những vấn đề phải giải quyết liên quan đến ngôn ngữ của một dân tộc, dù thiểu hay đa số” từ năm 1946 , chưa bao giờ những vấn đề ngôn ngữ này lại được đưa ra để phải giải quyết.
Công dân có quyền tự do lựa chọn ngôn ngữ giao tiếp:
Không những mọi công dân được sử dụng mà còn được tự do lựa chọn ngôn ngữ “mẹ đẻ” để giao tiếp nữa. Giao tiếp ở đây chắc chắn không phải chỉ là nói chuyện hỏi thăm nhau, mà còn là sự giao thiệp, giao thương, tiếp xúc, hay nói cách khác, nó bao gồm mọi hình thức từ liên lạc cá nhân đến buôn bán, quảng cáo, hợp đồng làm ăn,…
Chữ viết cũng như tiếng nói, là nguồn chính của văn hoá. Những cách viết và cách nói riêng cho chúng ta sự phân biệt giữa những nền văn hoá. Và để mọi người tiếp thụ được chữ viết cũng như cách nói, thì truòng học là môi trường quan trọng nhất để một dân tộc học hỏi ngôn ngữ của mình. Những điều “Mới, 16, 21, 44 và 45” của DTSDHP là một sự công nhận trong hiến pháp là bất cứ dân tộc nào cũng được quyền “mở trường dậy học, sách dậy học, quảng cáo của tiệm, bảng hiệu, thực đơn, giao kèo, khách hàng,…” bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình.
Cho đến nay CSVN không có vấn đề về ngôn ngữ với 53 nhóm dân tộc thiểu số, thì CSVN muốn thoả mãn những điều mới này cho nhóm “dân tộc” nào? nếu không phải nhóm dân tộc “Trung cộng”mà đến nay vẫn còn nằm yên với người Kinh, thì là nhóm dân tộc nào.
Chúng ta còn nhớ chỉ một năm trước đây, 2012, nhà cầm quyền CSVN đã “thử” chính thức cho dậy tiếng Trung hoa như một phần của chương trình học cho trẻ em Việt Nam. Chương trình này đã bị bãi bỏ sau những chống đối mạnh mẽ của người Việt Nam khắp nơi, không những trong VN mà còn từ người Việt trên khắp thế giới nữa. Bây giờ nếu những điều mới, nhất là điều 45 này được thông qua, thì nguòi Trung hoa được quyền bảo vệ bởi hiếp pháp CSVN, không những để mở những truòng học dây tiếng Trung hoa, mà còn được sinh sống một cách “ngôn ngữ tự trị” trong những khu vực riêng của họ, một khu vực mà có trường học, các cơ sở văn hoá, cửa hàng, quảng cáo, đều có qưyền bằng tiếng “mẹ đẻ” của họ. Và dĩ nhiên những người đến đó tham dự, tiếp cận không chỉ là những “công dân” mà cho“mọi người” như đã được CSVN nói ra trong điều 16 và 44. CSVN đã rất cân nhắc trong việc sử dụng những ngôn ngữ kể trên, phân biệt giữa “mọi người” và “công dân”, tuy vậy, vẫn hai mà là một, bởi vì mọi người thì bao gồm cả công dân, vì nếu các sơ sở này do “công dân” mở ra mà không cho “mọi người” tham dự thì sẽ mang tiếng là “kỳ thị”. Và hơn nữa, “mọi người” thì chắc chắn sẽ có gồm cả hàng chục ngàn nhân công Trung cộng đang nằm trong Việt Nam từ khi có hợp đồng khai thác nhôm giữa 2 nước và nhiều hợp đồng giao thương nữa sau đó. Với điều 45 này, CSVN không cần trả lời dân chúng nữa nếu Trung công mở trường với chương trình học hoàn toàn bằng tiếng Trung hoa.
Nếu không vì những sự đòi hỏi được dậy, tham dự, mở các cơ sở văn hóa bằng tiếng mẹ đẻ từ những nhóm dân tộc thiểu số, thì những điều 16, 21,44, và 45 của dự thảo sửa đổi hiến pháp 1992 của CSVN đến từ động lực nào? Hay nói khác hơn, đến từ những áp lực nào? Chắc đến đây, chúng ta có thể đã có câu trả lời.
Trong dự thảo sửa đổi, CSVN đã không những giảm thiểu trách nhiệm của đảng trước toàn dân, với bằng chứng là trong “điều 4 sửa đổi” đã thay chữ “… đại biểu trung thành với quyền lợi của giai cấp” thành “… đại biểu trung thành với lợi ích của giai cấp… ; giảm thiểu vì “quyền cộng với lợi ích của toàn dân nó khác xa với chỉ lợi ích của toàn dân”, mà lại còn tìm cách ưu đãi thêm nhiều quyền lợi cho những người Trung cộng, một kẻ thù đang tìm mọi cách xâm nhập, thẩm nhập vào Việt Nam dưới nhiều hình thức.
Chúng ta rất ngạc nhiên khi đọc biên bản một số những buổi hội thảo sửa đổi hiến pháp, từ các truòng đại học, các cơ quan cấp bộ, thành phố và tỉnh, xã, vấn đề sự có mặt của những điều16, 21, 44 và nhất là điều 45 đã không được nêu ra.
Có phải sau gần 70 năm dưới sự cai trị và nhồi sọ của CSVN, hầu hết những người Việt trong nước mà đang cộng tác với CSVN, đã mất đi sự độc lập trong cách suy nghĩ?. Và có phải dùng hiến pháp để chính thức đầu hàng cũng như bảo vệ sự xâm nhập của Trung cộng mới là mục tiêu chính của màn sửa đổi hiến pháp này?
Tóm lại, qua nhiều lần sửa đổi hiến pháp kể từ 1946 cho đến nay, gần 70 năm, vấn đề “xác định chủng tộc cũng như ngôn ngữ mẹ đẻ” chưa bao giờ là đề tài mà đảng phải đề cập tới với lý do giản dị là những chủng tộc này, hay dân tộc thiểu số, chưa bao giờ lên tiếng đòi hỏi. Thế mà đến nay, đảng lại tự động cho công dân được quyền xác định chủng tộc của mình, lại còn được bảo vệ quyền tự do sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ trong mọi lãnh vực thì người ta phải hỏi là thế lực nào đã áp lực đảng phải cho vào hiến pháp những điều ấy. Thế lực ấy có ngoài ai khác là những nhóm được hưởng lợi trực tiếp từ những thay đổi ấy. Chúng ta nói đến Trung cộng và hàng triệu người trong nhóm họ sẽ xác định họ thuộc về dân tộc Trung hoa, rồi sẽ mở trưong học, các cơ sở văn hóa, sinh hoạt biệt lập trong những khu tự trị …. với ngôn ngữ Trung hoa, ngôn ngữ mà CSVN gọi là ngôn ngữ mẹ đẻ của họ.
Bùi Hồng Lĩnh
" ĐẢNG DÂN CHỦ XÃ HỘI VIỆT CỘNG ..."
- thằng VC NHẢY NÚI (Lê Hiếu Đằng), và
- thằng VC NẰM VÙNG (Hồ Ngọc Nhuận):
by ToanVietNam22
Đến lúc này, người dân chúng ta nếu ai còn nghĩ rằng nước Việt mến yêu vẫn còn, chưa mất vào tay cựu thù phương Bắc thì xin quý vị hãy nghĩ lại. Dân tộc Việt trước nguy cơ từng bước bị Hán hóa, và sẽ trở thành một tỉnh tự trị, sáp nhập vào Trung cộng đang đến rất gần, chỉ còn vỏn vẹn có bảy năm nữa.
Những người yêu nước ngày đêm lo lắng cho vận mệnh đất nước đang lâm nguy, thì ngược lại đám hậu duệ Việt cộng vẫn bình chân như vại, vẫn tiếp tục hướng về phương Bắc khấu đầu vái lạy 16 chữ vàng và 4 tốt, giống hệt cách mà tên đầu đảng Hồ Chí Minh cùng đám lâu la Đồng, Chinh, Duẩn, Thọ, đã từng bán rẻ độc lập chính trị và lãnh thổ quốc gia cho ngoại bang, chỉ mong được vinh thân và làm kiếp tôi mọi bằng mọi giá.
Từ khi manh nha cho đến lúc cướp được chính quyền, Việt cộng chưa bao giờ trân trọng và noi gương truyền thống dựng nước và giữ nước của tiền nhân, với hơn 4.000 năm văn hiến. Nhưng chúng sẵn sàng nhất nhất làm theo chỉ thị của Nga sô, Trung quốc trong việc bán nước, giết dân, đạp đổ truyền thống văn hóa của tổ tiên, và đưa cả dân tộc vào vòng nô lệ cộng sản Mác-Lê- Mao. Bản chất ngoại lai, vong bản của Việt cộng qua những câu nói của Hồ Chí Minh như:
" Bác có thể sai lầm, chứ đồng chí Sta-lin hay đồng chí Mao Trạch Đông thì không bao giờ sai lầm". Hay như Lê Duẩn đã nói:
" Ta đánh Mỹ là đánh cho đàn anh Liên sô, Trung Cộng".
Những tên Việt gian, bán nước này đã nhận giặc là cha từ khi cái đảng cộng sản này còn đang mặc tã, nằm nôi.
Khi Việt cộng cướp được miền Nam năm 1975, ngoài mặt chúng ra vẻ hả hê trong men say chiến thắng, nhưng bên trong Việt cộng phải tự dàn xếp thỏa thuận phương cách trả nợ số lượng vũ khí khổng lồ của Nga, Tàu đã cung cấp để cưỡng chiếm miền Nam. Việt cộng ngồi trên ngai vàng quyền lực, được xây bằng núi xương, sông máu của đồng loại, và đội trên đầu món nợ chi phí chiến tranh. Việt cộng ra sức vơ vét tài nguyên quốc gia, bắt người dân cả nước lao động cật lực, để tạo ra của cải vật chất cho chúng trả nợ vũ khí. Trong những năm thập niên 80 của thế kỷ trước,Việt cộng đã bắt dân Việt đi làm nô lệ xứ người qua cái gọi là: " Đi tu nghiệp sinh", hay " Hợp tác lao động" ở các nước Xã hội chủ nghĩa anh em, nhưng thực chất là đưa người sang lao động trong các công xưởng, xí nghiệp để trừ nợ cho đế quốc Liên sô và các chư hầu Đông Âu.
Hội nghị Thành Đô giữa Việt cộng và Trung quốc, diễn ra trong bối cảnh chủ nghĩa cộng sản sụp đổ ở Đông Âu và Liên sô, Việt cộng đành quay lại xin tha tội phản bội, tội quỵt nợ, và hứa làm thân khuyển mã suốt đời cho Trung quốc.
Theo tài liệu mật mà Wikileaks công bố về hội nghị Thành Đô năm 1990, phía Việt cộng có rất nhiều tên dự phần bán nước trong dịp này, nhưng Nguyễn văn Linh, Đỗ Mười làm đại diện, bên Trung cộng có Giang Trạch Dân và Lý Bằng, hai bên thỏa thuận trong đó có đoạn rằng:
"...Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng thành công Chủ Nghĩa Cộng Sản, Đảng CSVN và nhà nước Việt nam đề nghị phía Trung quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt nam xin làm hết mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh dày công xây đắp trong quá khứ ,và Việt nam bảy tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp nhận và đề nghị phía Trung quốc, để Việt nam được hưởng quy chế Khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc kinh, như Trung quốc đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng tây.... Phía Trung quốc đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, cho thời hạn phía Việt nam trong thời hạn 30 năm (1990-2020) để Đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung quốc..."
No comments:
Post a Comment