Mar 23, 2014

• Sự đáng sợ của nước Mỹ - Đại tướng Lưu Á Châu

Sự đáng sợ của nước Mỹ
by Đại tướng Lưu Á Châu


Dân chủ là gì; 
đây tức là dân chủ. 
  • Ý tưởng dân chủ đã thấm vào sinh mạng của họ, vào trong máu, trong xương cốt
  • Một dân tộc như thế mà không hưng thịnh thì ai hưng thịnh. 
  • Một dân tộc như thế không thống trị thế giới thì ai có thể thống trị thế giới.

(Đây là phần lược dịch bài diễn văn của Đại tướng Lưu Á Châu, hiện đang là Chủ nhiệm chính trị lực lượng Không quân của Quân khu Bắc Kinh.)
Trong quá khứ, vì để giúp Trung Hoa thoát khỏi ách thống trị thực dân mà Mỹ đánh bại Nhật, họ có cống hiến lớn đối với tiến bộ văn minh của xã hội Trung Hoa.




ImageImage

Hai nước Trung Hoa - Mỹ không có xung đột vì lợi ích căn bản. Ngày nay, do lợi ích của Mỹ rải khắp toàn cầu nên 2 nước có xung đột. Nhưng chúng ta vẫn phải dùng tấm lòng đạo đức để bình xét sự vật chứ không thể kích động.

Tôi từng nói rằng đối với Nhật, một nước từng tàn sát mấy chục triệu đồng bào ta, mà chúng ta thường xuyên nói 2 nước "phải đời đời kiếp kiếp hữu hảo với nhau". Thế thì chúng ta có lý do nào để căm ghét nhân dân Mỹ từng giúp ta đánh bại Nhật?

Đâu là chỗ thực sự đáng sợ của nước Mỹ?


Tuy rằng Mỹ có quân đội mạnh nhất thế giới, khoa học kỹ thuật tiến bộ nhất thế giới, nhưng tôi cho rằng những cái đó không đáng sợ.

Nghe nói máy bay tàng hình của Mỹ thường xuyên ra vào bầu trời Trung Quốc rất thoải mái, nhưng điều ấy chẳng có gì đáng sợ cả. Cái đáng sợ của họ không phải là những thứ ấy.

  • Năm 1972, tôi học ở Đại học Vũ Hán, lên lớp giờ chính trị. Một thầy giáo khoa chính trị nói: "Nước Mỹ là đại diện của các nước tư bản mục nát, suy tàn, đã sắp xuống mồ, hết hơi rồi."
  • Tôi, một sinh viên công nông binh mặc bộ quân phục, đứng ngay lên phản bác:
- "Thưa thầy, em cảm thấy thầy nói không đúng ạ. Tuy rằng nước Mỹ không giống Trung Quốc là mặt trời nhô lên lúc 8- 9 giờ sáng, nhưng Mỹ cũng chẳng phải là mặt trời đang lặn gì gì đó, mà là mặt trời lúc giữa trưa ạ."

Thầy giáo bực mình, tái mét mặt ấp úng nói: "Cái cậu học sinh này, sao dám nói thế hả!" Ông ấy không hỏi tôi tại sao lại nói thế, mà dùng một chữ "dám". Lúc đó tôi thấy hết tâm trạng của ông.


Chính là cái nước tư bản mục ruỗng suy tàn ấy vào thập niên 90 thế kỷ trước đã lãnh đạo cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật mới nhất trên thế giới. Tôi tốt nghiệp đại học đúng vào lúc bắt đầu cải cách mở cửa.

Tôi lại có một quan điểm: Nước Mỹ là quốc gia do hàng chục triệu con người đều rất yêu nước Mỹ. 


Hồi ấy rất nhiều người lãnh đạo TQ vừa chửi Mỹ vừa gửi con cái mình sang Mỹ
Một sự tương phản lớn!

Vậy thì cái đáng sợ của Mỹ là ở đâu? Tôi cảm thấy có ba điểm.

Điểm thứ nhất, không thể coi thường cơ chế tinh anh của Mỹ. Chế độ cán bộ, chế độ tranh cử của Mỹ.
Bi kịch của Trung Quốc chúng ta :phần lớn tình hình là người có tư tưởng thì không quyết sách, người quyết sách thì không có tư tưởng. Có đầu óc thì không có chức vụ, có chức vụ thì không có đầu óc.

Nước Mỹ ngược hẳn lại, cơ chế hình tháp của họ đưa được những người tinh anh lên. Nhờ thế,

  • 1. là họ không mắc sai lầm;
  • 2. là họ ít mắc sai lầm;
  • 3. là mắc sai lầm thì có thể nhanh chóng sửa sai. 
Chúng ta thì mắc sai lầm, thường xuyên mắc sai lầm, mắc sai lầm rồi thì rất khó sửa sai.

Mỹ dùng một hòn đảo Đài Loan nhỏ xíu để kiềm chế Trung Quốc chẵn nửa thế kỷ. Nước cờ này họ đi thật linh hoạt, thật thần kỳ. Một Đài Loan làm thay đổi hẳn sinh thái chính trị quốc tế.



Điều tôi lo ngại nhất là bộ khung chiến lược phát triển Trung Quốc trong thế kỷ mới sẽ vì vấn đề Đài Loan mà biến dạng. Ngày nay, đối với các dân tộc có thế mạnh thì tính quan trọng của lãnh thổ đã giảm nhiều, đã chuyển từ tìm kiếm lãnh thổ sang tìm kiếm thế mạnh của quốc gia.

Người Mỹ không có yêu cầu lãnh thổ đối với bất cứ quốc gia nào. Nước Mỹ không quan tâm lãnh thổ, toàn bộ những gì họ làm trong thế kỷ XX đều là để tạo thế. Tạo thế là gì? Ngoài sự lớn mạnh về kinh tế thì là lòng dân chứ còn gì nữa! Có lòng dân thì quốc gia có lực ngưng tụ, lãnh thổ mất rồi sẽ có thể lấy lại. Không có lòng dân thì khẳng định đất đai sở hữu sẽ bị mất.

Có nhà lãnh đạo quốc gia chỉ nhìn một bước. Nước Mỹ hành sự thường nhìn 10 bước. Vì thế cho nên mỗi sự kiện lớn toàn cầu xảy ra sau ngày Thế chiến II chấm dứt đều góp phần làm tăng cường địa vị nước Mỹ. Nếu chúng ta bị họ dắt mũi thì có thể sẽ mất hết mọi con bài chiến lược.

Tôi nhiều lần nói là trung tâm chiến lược của Mỹ sẽ không chuyển sang châu Á đâu, song điều đó không có nghĩa là Mỹ không bao vây Trung Quốc.

Rất nhiều bạn chỉ thấy Mỹ bao vây Trung Quốc về quân sự, cũng như rất nhiều người chỉ thấy khoảng cách chênh lệch về KHKT và trang bị vũ khí giữa 2 nước mà chưa nhìn thấy sự mất cân đối nghiêm trọng hơn sự lạc hậu về trang bị trên mặt chiến lược lớn, nhất là trên tầng nấc ngoại giao.



Sau vụ 11/9, Mỹ nhanh chóng chiếm Afghanistan trong vòng 2 tháng, từ phía Tây bao vây Trung Quốc.


Sức ép quân sự của Nhật, Đài Loan, Ấn Độ cũng chẳng bớt đi. Xem ra chúng ta giành được từ vụ 11/9 một số lợi ích trước mắt, song các lợi ích đó không quá 1- 2 năm có thể biến mất. Tôi cho rằng bao vây chiến lược đối với Trung Quốc là một kiểu khác, không phải là quân sự mà là siêu việt quân sự.


Bạn xem đấy, mấy năm gần đây các nước xung quanh Trung Quốc tới tấp thay đổi chế độ xã hội, biến thành cái gọi là quốc gia "dân chủ". Nga, Mông Cổ thay đổi rồi, Kazakhstan thay đổi rồi.


Cộng thêm các nước trước đây như Hàn Quốc, Phillippines, Indonesia, lại cộng thêm vùng Đài Loan.


Đối với Trung Quốc, sự đe doạ này còn ghê gớm hơn đe doạ quân sự. Đe doạ quân sự có thể là hiệu ứng ngắn hạn, còn việc bị cái gọi là các quốc gia “dân chủ” bao vây là hiệu ứng dài hạn.


Điểm thứ hai, sự độ lượng và khoan dung của nước Mỹ
Bạn nên sang châu Âu, sau đó sang Mỹ, bạn sẽ thấy một sự khác biệt lớn: Sáng sớm, các đường phố lớn ở châu Âu chẳng có người nào cả, còn tại Mỹ sáng sớm các phố lớn ngõ nhỏ đều có rất nhiều người tập thể dục, thậm chí cả ngày như thế. Tôi có một câu nói: Tập thể dục là một phẩm chất, tập thể dục đại diện cho một kiểu văn hoá khí thế hừng hực đi lên.

Một quốc gia có sức sống hay không, chỉ cần xem có bao nhiêu người tập thể dục là biết. Người Mỹ có thể lấy quốc kỳ làm quần lót để mặc. Hồi ở Mỹ tôi có mua một chiếc quần cộc cờ sao vạch. Tôi thường xuyên mặc chiếc quần ấy. Tôi mặc nó là để khinh miệt nó, là để trút giận, là một dạng trút sự bực bội và thoả mãn về tâm lý.
Người Mỹ mặc nó là sự trêu chọc bỡn cợt, bản chất khác. Người Mỹ có thể đốt quốc kỳ nước mình ngoài phố.

Đới Húc [7] nói: Nếu một quốc gia có thể đốt cả quốc kỳ của mình thì anh còn có lý do nào đi đốt quốc gia ấy nữa?


Điểm thứ ba, sức mạnh vĩ đại về tinh thần và đạo đức. Đây là điều đáng sợ nhất
Vụ 11/9 là một tai nạn. Khi tai hoạ ập đến, thể xác ngã xuống trước tiên, nhưng linh hồn vẫn đứng. Có dân tộc khi gặp tai nạn thể xác chưa ngã mà linh hồn đã đầu hàng.

Trong vụ 11/9 có xảy ra 3 sự việc đều có thể để chúng ta qua đó nhìn thấy sức mạnh của người Mỹ. 
:mrgreen: Việc thứ nhất, sau khi phần trên toà nhà Thương mại thế giới bị máy bay đâm vào, lửa cháy đùng đùng, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Khi mọi người ở tầng trên qua cửa thoát hiểm chạy xuống phía dưới, tình hình không rối loạn lắm.



Người ta đi xuống, lính cứu hoả xông lên trên. Họ nhường lối đi cho nhau mà không đâm vào nhau. Khi thấy có đàn bà, trẻ con hoặc người mù tới, mọi người tự động nhường lối đi để họ đi trước. Thậm chí còn nhường đường cho cả một chú chó cảnh. Một dân tộc tinh thần không cứng cáp tới mức nhất định thì dứt khoát không thể có hành vi như vậy. Đứng trước cái chết vẫn bình tĩnh như không, e rằng không phải là thánh nhân thì cũng gần với thánh nhân.

 Việc thứ hai, hôm sau ngày 11/9, cả thế giới biết vụ này do bọn khủng bố người A Rập gây ra. Rất nhiều cửa hàng, tiệm ăn của người A Rập bị những người Mỹ tức giận đập phá. Một số thương nhân người A Rập cũng bị tấn công. Vào lúc đó có khá nhiều người Mỹ tự phát tổ chức đến đứng gác trước các cửa hiệu, tiệm ăn của người A Rập hoặc đến các khu người A Rập ở để tuần tra nhằm ngăn chặn xảy ra bi kịch tiếp theo.

Đó là một tinh thần thế nào nhỉ. Chúng ta thì từ xưa đã có truyền thống trả thù. Thành Đô nơi tôi ở, ngày xưa Đặng Ngải [8] sau khi chiếm được Thành Đô, con trai của Bàng Đức [9] giết sạch giá trẻ gái trai gia đình Quan Vũ. Trả thù đẫm máu, lịch sử loang lổ vết máu không bao giờ hết.


 Việc thứ ba, chiếc máy bay Boeing 767 bị rơi ở Pennsylvania vốn dĩ bị không tặc dùng để đâm vào Nhà Trắng. Sau đấy hành khách trên máy bay vật lộn với bọn khủng bố nên mới làm máy bay rơi.
Vì lúc ấy họ đã biết tin toà nhà Thương mại thế giới và Lầu Năm Góc bị máy bay đâm vào nên họ quyết định không thể không hành động, phải đấu tranh sống chết với bọn khủng bố. Cho dù trong tình hình ấy họ còn làm một chuyện thế này:

Quyết định biểu quyết thông qua có nên chiến đấu với bọn khủng bố hay không. Trong giờ phút quan hệ tới sự sống chết ấy, họ cũng không cưỡng chế ý chí của mình lên người khác. Sau khi toàn thể mọi người đồng ý, họ mới đánh bọn không tặc.





Dân chủ là gì; 
đây tức là dân chủ. 
  • Ý tưởng dân chủ đã thấm vào sinh mạng của họ, vào trong máu, trong xương cốt
  • Một dân tộc như thế mà không hưng thịnh thì ai hưng thịnh. 
  • Một dân tộc như thế không thống trị thế giới thì ai có thể thống trị thế giới.

-----------------
Ve Quoc Doan originally shared this
Nam Quốc Sơn Hà - Dân chủ là gì! đây tức là dân chủ.
  • Ý tưởng dân chủ đã thấm vào sinh mạng của họ, vào trong máu, trong xương cốt.
  • Một dân tộc như thế mà không hưng thịnh thì ai hưng thịnh.
  • Một dân tộc như thế không thống trị thế giới thì ai có thể thống trị thế giới.
(Đây là phần lược dịch bài diễn văn của Đại tướng Lưu Á Châu, hiện đang là Chủ nhiệm chính trị lực lượng Không quân của Quân khu Bắc Kinh.)
Xem bài đầy đủ:
http://vnchdalat.blogspot.com/2014/03/su-ang-so-cua-nuoc-my-ai-tuong-luu-chau.html

  • Luôn Và Ngay
Nếu Trung cộng vẫn ko thay đổi cách nghĩ thì tướng Lưu Á Châu này sẽ bị coi suy thoái đạo đức, và khi đã bị kết tội đó thì xác định luôn... từ giã binh nghiệp.... Nhưng phải công nhận ông viết rất hay...thêm 1 lần nữa đc thông não.
  • Người Việt Trong Nước
--- Nga, TQ đánh nước nào. Cả TG lên án, tẩy chay, ruồng bỏ. 
--- Mỹ đánh nước nào, cả TG phải im lặng cho Mỹ đánh. 
Hẳn là ko phải chuyện tự dưng.
  • Trình Vân
Tôi đã đọc bài này từ lâu rồi. Vì không có điều kiện theo dõi nên không biết số phận ông tướng này về sau ra sao. Cứ như lối hành xử của lãnh đạo China bấy lâu nay thì rõ là lời nói của vị tướng này chả khác gì đàn gảy tai trâu. 

Đáng tiếc là, trong suốt thời kỳ từ năm 1930 cho đến nay, VN chịu ảnh hưởng trực tiếp, sâu nặng chính sách cai trị của Trung Hoa, hết Mao độc tài rồi đến hậu duệ của Mao trên con đường vi phạm nghiêm trọng dân chủ, nhân quyền. Những gì đcs VN học theo Tàu chỉ mang lại đau thương, oan trái, nghèo nàn, lạc hậu cho đất nước, nhân dân, nhưng hàng ngũ đảng viên có chức quyền đã tích tụ được một lượng tài sản, tiền của khổng lồ mà một doanh nhân thành đạt ở một nước dân chủ phải suốt đời làm lụng may ra mới có, còn người làm công ăn lương thì không bao giờ dám mơ. VN là bản sao của China với thể chế, chính sách, bệnh hoạn, sai lầm i sỳ. Nhưng VN không lớn như China để có thể giữ một vai trò nào đó trong nền kinh tế thế giới."Có cô thì chợ thêm đông/Cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui".

Nếu như nước VN có phúc thì đã không có cuộc chiến huynh đệ tương tàn buộc Hoa Kỳ phải nhảy vào can thiệp để chặn đứng sự bành trướng của cncs ở Đông Nam Á. Trớ trêu thay, trong cuộc chiến đó, chế độ mọi rợ, phi nhân đã thắng chế độ văn minh, nhân bản (ý của nv Dương Thu Hương). Điều đáng nói là, nếu như khi tiến vào chiếm đóng SG ngày 30.04.1975, nữ thanh niên xung phong D.T.Hương đã nhận ra điều đó thì đa số người bên thắng cuộc vẫn mù, bởi họ đã bị ngu hóa, bị tuyên truyền sai sự thật quá lâu (trong đó có cá nhân tôi). Nhưng hiện nay, tình hình đã đổi khác: một bộ phận không nhỏ nhân dân VN đã nhìn ra bộ mặt tởm lợm, xảo trá của đcs VN, của chế độ nửa dơi nửa chuột với nền kinh tế thị trường định hướng xhcn- một tối kiến của những cây ní nuận của đảng trong sự nghiệp lòe bịp, lừa dối nhân dân. Có điều, có bao nhiêu phần trăm dân chúng tin vào luận điệu đó? Tôi tin là chả có bao nhiêu, bởi ngay cả những kẻ nói ra, viết ra mớ lý thuyết đó (cũng hẳn là) không tin. Chúng làm vì miếng cơm manh áo, vì để được yên thân, vì chút quyền lợi vật chất cho bản thân và gia đình...Hành động "sủa bậy", vu khống, report, phá phách cư dân mạng của dlv cũng có lý do tương tự.

Đông đảo nhân dân VN đã nhận thấy tính ưu việt của chế độ dân chủ Mỹ, tuy họ không có điều kiện hay năng lực viết ra được như ông tướng L.A.Châu. Đó là lý do tại sao đông đảo người dân VN lại muốn chọn Hoa Kỳ để liên minh. Theo tôi, tuy chả lấy gì làm thông thái nhưng không phải lãnh đạo đcs VN không hiểu tâm trạng, nguyện vọng của nhân dân. Có điều, nếu áp dụng mô hình dân chủ Mỹ vào VN thì người dân có nhiều quyền hơn nhưng giới quan chức đảng và chính quyền lại mất đi quyền ăn trên ngồi trốc, bổng lộc của họ. Vì lẽ đó, họ vẫn lúng túng như gà mắc tóc, nhất là từ ngày Tàu khựa kéo dàn khoan khủng vào biển Đông như vào ao nhà của chúng. Ý định bám theo Tàu để duy trì chế độ độc tài đảng trị xem ra không còn phù hợp nữa, nhưng lãnh đạo đcs VN vẫn mong bằng cách nào đó, duy trì thể chế độc tôn của họ càng lâu càng tốt. Có điều, việc họ giữ chế độ được bao lâu nữa lại không chỉ phụ thuộc vào ý muốn chủ quan của họ mà vào ý chí, nguyện vọng, quyết tâm dấn thân và thống nhất hành động của dân chúng.

Nếu có điều kiện nói với những người có trách nhiệm trong chính giới Hoa Kỳ, với những công dân Hoa Kỳ còn quan tâm tới VN, tôi sẽ 


  • nhân danh cá nhân 
  • đồng thời thay mặt cho gia đình, bạn bè, họ hàng mà nói là: 
xin lỗi, vô cùng xin lỗi quí vị, chúng tôi từng đánh Mỹ, đánh chiếm chiếm VNCH là vì chúng tôi cuồng tín, bị ngu hóa, bị lợi dụng, bị lạm dụng, bị cưỡng bức mà thôi. 
Now you are welcome in Vietnam.
  • Người Việt Trong Nước: Bạn có nhận định rất giống tôi. Cảm ơn cho 1 bài cmt dài
Nếu còn có liêm sỉ và tự trọng thì họ đã xuống ghế lâu rồi thay vì bám ghế như bây giờ.

----------------
"Chúng làm vì miếng cơm manh áo, vì để được yên thân, vì chút quyền lợi vật chất cho bản thân và gia đình...Hành động "sủa bậy", vu khống, report, phá phách cư dân mạng của dlv cũng có lý do tương tự."

Ko phải chỉ là DLV đâu. Sự nhiệt thành của tuổi trẻ mà kết hợp với nhận thức kém, văn hóa lùn cũng tạo ra những hiệu ứng tiêu cực. Sản phẩm của sự nhồi sọ nên bưng bô cho Đảng và "Bác" nhiệt tình, sẵn sàng chửi, vu khống, bôi nhọ những ng ko có cùng quan điểm hoặc những ai "động chạm" đến idol của họ. Hồi 14,15 tuổi tôi từng suýt khóc vì ko được kết nạp Đoàn sớm. Mặc dù hồi ấy chẳng hiểu Đoàn là cái gì? Vào Đoàn để làm gì? Tôi đang thấy điều ấy ở những đứa trẻ cấp 2,cấp 3 trong khu vực. Chúng chửi Việt Tân, chửi bất cứ ai "phản động" một cách vô học và ko cần suy nghĩ đến độ mà ng ta trích y xì lại 1 bài báo ko cmt thêm câu gì cũng bị cho là xuyên tạc, chống phá NN(!)

  • Trình Vân: 
Tớ cũng cảm ơn NVYN về những thông cảm và chia sẻ trong còm trên. Vì đã lớn tuổi rồi, cũng từng là đảng viên đcs nên tớ hầu như không có quan hệ với giới thanh niên VN, càng không có mối quan hệ riêng tư nào với lứa tuổi choai choai nên không hiểu rõ như bạn. Nhưng tớ hiểu, chính sách ngu dân của đcs vẫn được áp dụng triệt để vì họ muốn tạo ra những ngu trung, những robot chỉ suy nghĩ như lãnh đạo nghĩ, chỉ thực hiện mệnh lệnh, chỉ thị của lãnh đạo mà không cần biết chủ trương đó vì ai, ảnh hưởng như thế nào tới bản thân và xã hội. 

Ngoại trừ một bộ phận bẩm sinh ngu dốt, lười suy nghĩ, tớ tin vào thế hệ trẻ VN hiện nay: nhờ tiếp cận thông tin đa chiều, nhờ mục sở thị hành vi tham nhũng vô độ của quan chức có quyền, biết so sánh lời nói và việc làm của quan, nhìn hiện trạng xã hội VN bi bét toàn diện, họ sẽ tự hỏi tại sao và tìm câu trả lời. Trong khi cu con tớ bằng tuổi Phương Uyên chỉ như một chú "gà công nghiệp" chỉ lo học, đá bóng, giao lưu với bạn thì PU cả gan làm những việc đòi hỏi lòng dũng cảm hơn người. Điều đó phần nào an ủi thế hệ lớn tuổi như tớ, rằng thanh niên thời nay biết cách kiếm tiền và hưởng thụ (khác với thế hệ ông bà, cha mẹ chỉ có cày là cày), chạy theo Modell quần áo, điện thoại di động iphon, ipad...nhưng không chỉ có thế, vẫn có một bộ phận đang đau đáu vì vận nước, hoặc chính những cô cậu đang theo mốt đó vẫn có suy nghĩ, hành vi đáng ca ngợi chứ không phải là không. Đối với họ, (có thể là) việc nào ra việc đó, không "lẩn thẩn" nhập nhằng, lẫn lộn như các cụ được. Theo tớ, nếu gặp người bất đồng chính kiến thì tranh luận là phương pháp văn minh, vô hại nhất. Nếu không thực sự hiểu nhau thì tranh luận sẽ giúp cho người trong cuộc giải tỏa được tâm lý. Dỹ nhiên không phải ai cũng có thể và ham tranh luận, vì môi trường sống và giáo dục ở VN chưa tạo ra thói quen tranh luận trong nhân dân. Mà cũng có phần nằm ở ý thức tự nguyện nô lệ trong truyền thống của người VN nữa. "Ý vua là ý trời", nghĩa là phải phục tùng vô điều kiện, bất luận ý vua sai hay đúng, hợp lý, hợp tình hay không. Nói đến chuyện này lại phải nói đến ảnh hưởng ghê gớm của Khổng giáo lên văn hóa, tập tục của người VN ta, nó có mặt tốt nhưng ít thôi, mà xấu, bảo thủ, lạc hậu là chính yếu. Nho giáo rất phù hợp cho việc giữ yên xã tắc, để ngôi vua cứ cha truyền con nối hàng trăm năm, mặc dù chả phải vị vua nào cũng anh minh, cũng vì nước vì dân. Chế độ cs cũng như chế độ phong kiến, cảm thấy Khổng giáo phù hợp để duy trì ngôi vị độc tôn của đảng nên đảng chưa bao giờ khuyến khích các nhà khoa học VN đi sâu nghiên cứu Khổng giáo, đúc kết ra những bài học nên và không nên theo.

Còm của tớ lúc nào cũng dài, nhưng thật ra nó mới chỉ nói được một phần suy nghĩ của tớ thôi. Bởi thế, rất mong những ai thích thì cố đọc cho hết, thậm chí share cho bạn bè biết nữa càng tốt, còn ai không thích thì cứ cho qua. Đã có làn đọc lời chửi bới bất nhã của một còm sĩ bên dưới còm của tớ, chả biết chửi tớ hay chửi...làng Vũ Đại, nhưng tớ không chấp, không phản hồi. Đôi co với những người chỉ thích chửi bới là việc làm vô nghĩa và vô ích nhất. Thank for your reading.

  • Người Việt Trong Nước: 
Hì hì. Thế thì phải gọi là cô hoặc bác. Cháu lớn hơn PU vài tuổi thôi. Nên cháu là giới trẻ chứ chẳng phải là tiếp xúc với giới trẻ đâu ạ. Vì là giới trẻ nên cháu phải đau đớn mà nói rằng sự tin tưởng của cô là hơi bị lạc quan quá rồi đấy. Cháu chỉ thấy phần lớn hoặc là vô cảm hoặc là bị nhồi sọ. Trong những fan page của giới trẻ 1 bức ảnh "Bác Hồ" có thể kiếm cả triệu like là chuyện bình thường. Mới đây cháu có đọc 1 topic hỏi: Pháp có tháp Effient, Mỹ có tượng nữ thần tự do,...(1 số công trình khác nữa cháu ko nhớ hết) VN có gì? Top comment hơn 700k like là bức ảnh: VN đẹp nhất có tên Bác Hồ.

Bạn bè cháu trước cũng có nhiều ng quan tâm tới tình hình Đất nước nhưng giờ thì nhìn vào thực trạng có đứa cũng phát chán mà thốt lên rằng: "Thôi bố cũng đéo quan tâm nữa". Thế là từ ấy chúng cháu cũng ko "ăn rau muống bàn chuyện chính trị" nữa. Đứa nào vợ con rồi thì chỉ còn biết kiếm tiền thôi.
Cháu đang viết một bài về "lòng dân", còn thiển cận nhưng hy vọng cô đón đọc và góp ý.

  • Trình Vân: 
Vậy à, chắc bạn có lý rồi. Thật nguy hiểm cho tương lai nước Việt. Đó là công ơn của Đảng đấy. Đảng không muốn dân quan tâm đến chính trị, mặc đảng muốn làm sao thì làm, kể cả bán nước cho Tàu. Không sao, cựu chiến binh như bác đã sẵn sàng cầm súng trở lại rồi, vừa đánh ngoại xâm vừa đánh lũ bán nước, tiện cả đôi đường. Nếu thích, giới trẻ đi theo dọn xác giặc, còn không thì trốn cho kỹ, hết hết giặc rồi hẵng chui ra mà xây dựng lại đất nước. Bác sẽ đọc bài của bạn, nếu tốt rồi thì khỏi phải góp ý nhé. Bye.



================
===================

No comments:

Post a Comment