VNCHdalat Welcome!
--- Nơi trao đổi Tin Tức và Văn Hóa của người Việt Tự Do - Hãy góp một Lời Nói, một Nguồn Tin, một Bàn Tay --- XÂY DỰNG một Quê Hương "VIỆT NAM TỰ DO KHÔNG CỘNG SẢN"... VIỆT CỘNG CÒN, ĐẤT NƯỚC MẤT - VIỆT CỘNG MẤT, ĐẤT NƯỚC CÒN ... "Hòa NGA, Diệt HÁN"
Hu Jintao rolls Obama: the Red Chinese flag flew by the White House. In the struggle between freedom and tyranny, would a foreign power ever have dared or been allowed by any previous president to stage a flag-raising ceremony by the White House in Washington, DC on official land? On September 20, 2009, the Chinese dictators laughed at President Obama as the Communist Chinese flag was raised on the Ellipse, across from the White House (not the South Lawn) by the Chinese ambassador in a Chinese-language-only ceremony destined only for broadcast on Chinese government television, and orchestrated by Hu Jintao's propaganda warriors.
This is the legacy of President Obama's persistent bowing weakness to dictators--as again seen in Obama's embarrasing behavior at his state dinner for Hu in 2011, yet we can easily imagine how previous presidents would have dismissed such an offensive request--what would Reagan do?
To celebrate the 60th anniversary of Communist brutality and dictatorship by appropriating the visuals of the very symbols of freedom in Washington DC would have been unthinkable under previous presidents; nor would such nations imagined they could get away with such a propaganda coup. Yet, regardless of framing the celebration as an act of friendship with the United States, the question is raised if China would reciprocate with a US flag raising in Tiananmen Square?
Fail! Sometimes propaganda displays don't go according to plan, and this video includes uncut the raising of the Chinese flag upside down and other mistakes for a total of 4 四 raisings; perhaps a bad omen for the dictators and the Communist Party 中共 中国共产党, but a good omen for freedom 自由 人权 and human rights in China. This footage would never be allowed on censored CCP TV!
We wish to express: our friendship with the people and culture of China, and we are in support of full freedom and human rights for everyone in China.
Hòn đá thể hiện chữ “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong” (*)
Nếu “Vong Cộng Thạch” đại diện cho Thiên ý, thì đảng CSTQ đã được định sẵn là sẽ sụp đổ. Những dấu hiệu kỳ lạ từ các tảng đá đang cảnh báo mọi người tìm một lối thoát. Nếu không, người dân sẽ bị chôn vùi cùng với Đảng Cộng sản Trung Quốc khi nó sụp đổ.
Một tảng đá 270 triệu năm tuổi đã rơi xuống từ một vách núi cao tại thôn Trưởng Bố, huyện Bình Đường, tỉnh Quý Châu. Nó đã vỡ thành hai mảnh khi rơi xuống đất.
Vào tháng 6 năm 2002, dân làng địa phương đã tìm thấy sáu chữ lớn hiện ra “Trung Quốc Cộng Sản Đảng Vong” trên một trong hai nửa của tảng đá bị vỡ. Tin tức này và những báo cáo đặc biệt đã được đưa tin bởi hàng trăm kênh truyền thông Trung Quốc, bao gồm cả Tân Hoa Xã và CCTV (Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc). Chắc chắn, họ không dám đưa tin về từ cuối cùng, “vong” (sụp đổ hay tiêu diệt). Một số hình ảnh liên quan có thể được tìm thấy trên Internet.
Qua kiểm tra của các chuyên gia, sáu chữ đó hình thành một cách tự nhiên...
Vào lúc 10:03 sáng ngày 7-8 (giờ địa phương), di tích Lịch sử và Văn hóa quốc gia của Trung Quốc là Vạn Lý Trường Thành nơi thuộc Thành Phố Trương Gia Khẩu tỉnh Hà Bắc dù trời không mưa to, gió không lớn bỗng nhiên bị xụp đổ khoảng 30m. Theo lời nhà chức trách địa phương thì không có ai bị thương vong vì lúc xụp đổ trời còn lạnh nên không có người qua lại .
Nơi xụp đổ ở vị trí giữa Ðông và Tây ,có vị trí chiến lược quốc gia đã trải qua hơn 360 năm lịch sử. Khúc thành bị xụp đổ này có cổng thông qua chiều dài 13 m rộng 9 m cao 12m đuợc xây từ năm 1644 .
Còn mất ,mất còn là chuyện tự nhiên trong trời đất, song đối với người dân Trung Quốc Vạn Lý Trường Thành không chỉ là một di tích lịch sử mà còn là một báu vật một lá bùa hộ mạng. Họ cảm thấy đuợc yên tâm khi ở trong vòng che chở của Vạn Lý Trường Thành ,dù có thể xây lại ngay khúc bị xụp đổ này nhưng sự xụp đổ của khúc thành như một điềm báo hiệu một sự không tốt cho chế độ Trung Hoa cộng sản. Chỉ trong vòng một tháng qua, Trung Quốc đã phải chịu bao cảnh thiên tai, thiệt hại nhân mạng và tài sản lớn qua những cơn mưa lớn tại Bắc Kinh ,Thiên Tân ,Quảng Ðông và những trận bão số 9 ,10 và 11 ...Thêm vào đó nạn hạn hán làm nhiều vùng canh tác rộng lớn đã trở nên xa mạc... Phải chăng Ông Trời đang trừng phạt Trung Quốc vì những tham vọng muốn thống trị các tiểu nhược quốc lân bang như tàng thạch có hàng chữ nổi " Trung quốc cộng sản đảng vong" đã tiên báo?
VẠN LÝ TRƯỜNG THÀNH
(*) Một tảng đá 270 triệu năm tuổi đã rơi xuống từ một vách núi cao tại thôn Trưởng Bố, huyện Bình Đường, tỉnh Quý Châu. Nó đã vỡ thành hai mảnh khi rơi xuống đất.
Vào tháng 6 năm 2002, dân làng địa phương đã tìm thấy sáu chữ lớn hiện ra “Trung Quốc Cộng Sản Đảng Vong” trên một trong hai nửa của tảng đá bị vỡ. Tin tức này và những báo cáo đặc biệt đã được đưa tin bởi hàng trăm kênh truyền thông Trung Quốc, bao gồm cả Tân Hoa Xã và CCTV (Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc). Chắc chắn, họ không dám đưa tin về từ cuối cùng, “vong” (sụp đổ hay tiêu diệt). Một số hình ảnh liên quan có thể được tìm thấy trên Internet. Qua kiểm tra của các chuyên gia, sáu chữ đó hình thành một cách tự nhiên. Về khả năng xác suất thì gần như không có khả năng cho những từ này hình thành một cách tự nhiên như vậy.
Nếu “Vong Cộng Thạch” đại diện cho Thiên ý, thì đảng CSTQ đã được định sẵn là sẽ sụp đổ. Những dấu hiệu kỳ lạ từ các tảng đá đang cảnh báo mọi người tìm một lối thoát. Nếu không, người dân sẽ bị chôn vùi cùng với Đảng Cộng sản Trung Quốc khi nó sụp đổ.
Mỹ hiện đang rất cảnh giác với các hoạt động của các công ty Trung Quốc trên lãnh thổ họ
Hai công ty viễn thông Trung Quốc đã bị một ủy ban của Quốc hội Mỹ nhận diện là ‘đe dọa an ninh’ đối với nước này sau một cuộc điều tra. Theo đó, hai công ty này, Hoa Vị và ZTE, nên bị cấm không được có hoạt động mua lại hoặc sát nhập trên lãnh thổ mỹ, theo kiến nghị được nêu ra trong bản phúc trình của ủy ban vốn dự kiến sẽ được công bố vào cuối ngày thứ Hai 8/10.
‘Thu thập thông tin’ Theo bản phúc trình này thì hai công ty trên đã không thể làm giảm các mối quan ngại về mối quan hệ của họ đối với chính phủ và quân đội Trung Quốc. Hai công ty này nằm trong số những nhà sản xuất hàng đầu thế giới về các thiết bị hệ thống viễn thông.
“Trung Quốc có phương tiện, cơ hội và động cơ để sử dụng các công ty viễn thông cho các mục đích xấu xa,” phúc trình cho biết. “Dựa trên những thông tin mật và những thông tin công khai mà chúng tôi có được thì không thể tin là Hoa Vị và ZTE là không hề bị nước ngoài tác động và do đó đặt ra một thách thức an ninh đối với Hoa Kỳ và hệ thống của chúng ta.”
Cả hai công ty này đều đã bác bỏ các cáo buộc trên. "Trung Quốc có phương tiện, cơ hội và động cơ để sử dụng các công ty viễn thông cho các mục đích xấu xa." Phúc trình của Quốc hội Mỹ. Hoa Vị do một cựu quân nhân của Giải phóng quân Trung Quốc là ông Nhiệm Chính Phi thành lập vào năm 1987.
Giờ đây khi Hoa Vị đã lớn mạnh và trở thành một những công ty hàng đầu toàn cầu trong lĩnh vực viễn thông thì đồng thời cũng xuất hiện những lo ngại về mối quan hệ của công ty này với quân đội Trung Quốc.
Đã có những quan ngại và cáo buộc rằng Hoa Vị đang giúp Trung Quốc thu thập thông tin về các công ty và chính phủ nước ngoài mặc dù họ luôn bác bỏ. Hồi năm ngoái, một ủy ban an ninh của Mỹ đã bác thỏa thuận cho phép Hoa Vị mua lại một công ty máy tính của Mỹ có tên là 3Leaf systems. Hồi đầu năm, cùng̀ với ZTE, Hoa Vị đã bị cáo buộc rằng các thiết bị của họ đã được cài mật mã để truyền các thông tin nhạy cảm đưa về Trung Quốc.
Lãnh đạo Hoa Vị và ZTE đều bác bỏ các cáo buộc
‘Động cơ chính trị’ Các quan chức điều hành của cả hai công ty này đều đã bác bỏ các cáo buộc nói trên khi họ ra điều trần trước các nghị sỹ Hoa Kỳ hồi tháng Chín. Bản phúc trình này được đưa được ra trong bối cảnh nước Mỹ đang trong kỳ tranh cử tổng thống với Trung Quốc là một chủ đề tranh cử nóng hổi. Cả Tổng thống Barack Obama và ứng viên Đảng Cộng hòa Mitt Romney đều đã cam kết sẽ gia tăng sức ép lên Bắc Kinh trên các vấn đề từ chính sách tiền tệ của Trung Quốc cho đến chính sách trợ cấp cho các công ty của nước này.
Hồi đầu tháng này, Tổng thống Obama cũng đã ký một sắc lệnh phong tỏa một thỏa thuận mua lại bốn dự án điện gió gần một căn cứ hải quân Mỹ ở Oregon của công ty Trung Quốc Ralls Corp.
Đây là lần đầu tiên một dự án đầu tư nước ngoài bị ngăn chặn ở Mỹ trong vòng 22 năm qua. Tuy nhiên, Ralls Corp sau đó đã kiện Obama và cáo buộc rằng chính phủ Mỹ đã ‘lạm quyền’. Phó Chủ tịch Hoa Vị William Pummer nói cáo buộc mới nhất đối với họ là ‘có động cơ chính trị’. “Sự trung thực và tính độc lập trong tổ chức và hoạt động kinh doanh của Hoa Vị được tin tưởng và tôn trọng ở gần 150 thị trường trên thế giới,” ông này nói với hãng tin Pháp AFP. Theo Pummer thì việc cho rằng cáo buộc đối với Hoa Vị là ‘không đếm xỉa gì đến các thực tế kỹ thuật và thương mại, đe dọa công ăn việc làm và sự sáng tạo của người Mỹ một cách khinh suất’ trong khi ‘không làm được gì để bảo vệ an ninh quốc gia và có thể tạo ra sự xao lãng chính trị nguy hiểm.’
Charles Ding (bìa trái), đại diện Huawei và Zhu Jinyun, đại diện ZTE điều trần trước HIC ngày 13-9. Ảnh: AP
Tin đồn không còn là tin đồn nữa. Huawei và ZTE, 2 công ty viễn thông khổng lồ của Trung Quốc, đang trở thành nỗi ám ảnh về an ninh của các nước
Sau khi Ủy ban Tình báo Hạ viện Mỹ (HIC) công bố báo cáo khuyến cáo các công ty Mỹ và Canada đừng làm ăn với 2 công ty Huawei và ZTE vì có thể bị đe dọa an ninh quốc gia hôm 8-10, nay có tin Ủy ban An ninh và Tình báo Hạ viện Anh (ISC) cũng đang xem xét việc điều tra các hoạt động của Huawei ở Anh, theo nhật báo The Guardian.
Bị chỉ trích và cáo buộc hối lộ. Trước đó tại Pháp, thượng nghị sĩ Jean-Marie Bockel, cựu quốc vụ khanh phụ trách quốc phòng, cũng công bố một báo cáo đề về an ninh mạng, trong đó ông tiên đoán bộ định tuyến (router) của Trung Quốc, sản phẩm chính của Huawei và ZTE, sẽ bị cấm lắp đặt “trên lãnh thổ Pháp và Liên minh châu Âu (EU) vì lý do an ninh quốc gia”.
Không phải mới đây mà từ nhiều năm rồi, 2 công ty cung cấp thiết bị và hệ thống viễn thông Huawei (hạng 2 thế giới) và ZTE ( hạng 5 thế giới) của Trung Quốc bị chỉ trích và nghi ngờ đe dọa an ninh các nước thông qua các thiết bị tin học mà họ bán ra toàn cầu. Chính sự phát triển như vũ bão trên thị trường quốc tế và mối quan hệ không rõ ràng với chính quyền Bắc Kinh đã dấy lên mối nghi ngại này.
Để chứng minh rằng Huawei mắc hàm oan, tháng 2-2011, ông Ken Hu (Hồ Côn) - lúc đó là phó chủ tịch Huawei - viết một lá thư ngỏ mời chính phủ Mỹ “tiến hành một cuộc điều tra chính thức về bất cứ mối nghi ngờ nào liên quan đến Huawei để có một kết luận rõ ràng và chính xác”. Những tin đồn và nghi ngại này đã từng khiến Huawei thất bại chua cay trong nỗ lực thôn tính công ty 3Com và công ty công nghệ máy chủ 3Leaf của Mỹ.
“Cầu được, ước thấy”, kết luận của Mỹ đã được công bố trong bản báo cáo dày 52 trang hôm 8-10 nhưng hoàn toàn ngoài sự mong đợi của ông Hồ Côn, nay là quyền tổng giám đốc Huawei. Sau 11 tháng điều tra hoạt động của Huawei và ZTE - đối thủ cạnh tranh của Huawei - theo yêu cầu của ông Hồ Côn, HIC tuyên bố những tin đồn và nghi ngại mà Huawei và ZTE cho rằng “vô căn cứ” là có thật.
Sau khi nhận định những thiết bị của 2 công ty viễn thông Trung Quốc này dùng trong hạ tầng cơ sở viễn thông Mỹ ẩn chứa các phần mềm gián điệp, bản báo cáo kết luận: “Huawei và ZTE không thể bảo đảm rằng họ độc lập với một quốc gia nước ngoài (Trung Quốc) vì vậy đe dọa an ninh Mỹ bởi Trung Quốc có phương tiện, cơ hội và ý đồ dùng các công ty viễn thông vào mục đích bất hảo”.
HIC đã đưa ra nhiều kiến nghị cụ thể. Chẳng hạn như yêu cầu Ủy ban Giám sát Đầu tư Nước ngoài ở Mỹ (CFIUS) rà soát và điều tra các vụ thâu tóm và mua lại công ty Mỹ của Huawei và ZTE. Báo cáo cũng đề xuất điều tra sự hậu thuẩn của chính quyền Bắc Kinh đối với 2 công ty thiết bị viễn thông này. Thông điệp của HIC rất rõ ràng: Thị trường Mỹ không hoan nghênh sự có mặt của Huawei và ZTE.
Chưa hết, HIC còn nói Bộ Tư pháp và Bộ An ninh Nội địa Mỹ có những bằng chứng đáng tin cậy cáo buộc Huawei phạm tội hối lộ, vi phạm bản quyền. Đài truyền hình CBC Canada cho biết hồ sơ chứng cứ này đã được chuyển sang FBI (Cảnh sát Liên bang Mỹ) để điều tra hình sự.
Ngựa thành Troye Ngày 10-10, hãng tin Reuters cho biết Huawei đã bị loại ra khỏi cuộc đấu thầu xây dựng một mạng lưới thông tin bảo mật của chính phủ Canada sau khi người phát ngôn của thủ tướng nước này tuyên bố: “Chính phủ sẽ lựa chọn cẩn thận (đối tác) khi xây dựng mạng lưới và yêu cầu có một ngoại lệ an ninh quốc gia”. Ngoại lệ an ninh quốc gia là một biện pháp cho phép chính phủ Canada phân biệt đối xử với một doanh nghiệp mà không vi phạm các hiệp ước thương mại quốc tế.
Cũng theo Reuters, ông Ray Boisvert, cựu nhân vật thứ 3 trong CSIS (Cơ quan Tình báo Canada), khẳng định rằng Huawei là “mối đe dọa thực sự”. Ông ủng hộ việc chính phủ Canada “cấm cửa” Huawei tham gia xây dựng mạng lưới dữ liệu và thông tin mới của chính phủ.
Chẳng những vậy, ông Boisvert còn thuyết phục Công ty Viễn thông Telus Corp và nhiều công ty khác “nghỉ chơi” với Huawei bởi vì “tin rằng Huawei làm việc cho chính phủ Trung Quốc”. Nói cách khác, nhiều nhân vật có ảnh hưởng trong giới an ninh Canada tin rằng Huawei và ZTE là những “con ngựa thành Troye” xâm nhập mạng lưới an ninh mạng các nước để thực hiện những điệp vụ bí mật phục vụ lợi ích của Trung Quốc.
Hoạt động của Huawei ở Canada rất mạnh. Năm 2008, công ty này trúng thầu xây dựng mạng viễn thông cho 2 công ty địa phương là Telus và chi nhánh BCE của Bell ở Canada. Thậm chí Huawei còn được chính quyền tỉnh Ontario tài trợ 6,5 triệu đô la Canada (CAD) khi Huawei đầu tư 67 triệu CAD xây dựng trung tâm nghiên cứu và phát triển Huawei tại Markham, Ontario. Cơ sở này sử dụng 300 nhân viên, trong đó có 130 kỹ sư Trung Quốc. Với những diễn biến mới kể trên, sau Mỹ, 2 công ty Trung Quốc có nguy cơ bị thất thế lớn ở Canada.
Recently the US House of Representatives Intelligence Committee took a meat-ax to Huawei, the Chinese telecommunications giant, and its little brother ZTE in a 60-page report on national-security issues posed by the two companies.
Secretary of Defense Leon Panetta has a stark new message about cyberterrorism: Hacker attacks that could destroy our power grid and transportation networks aren't the stuff of sci-fi movies and dystopian novels anymore. They could happen at any time.
Speaking at the Intrepid Sea, Air, and Space Museum in New York, Panetta warned of what he called a "cyber Pearl Harbor" that could come from China, Iran, or rogue extremist groups. He acknowledged for the first time that a malware attack last summer on the world's largest oil producer in Saudi Arabia destroyed 30,000 computers, and said he hoped his speech would be a "clarion call" for America to take more action to combat cyber threats.
Some experts accused Panetta of overheated language aimed at Congress, which has failed to a pass a bill that would require stricter security at places like power plants. But Panetta rejected that notion, telling Time magazine after the speech, "The whole point of this is that we simply don't just sit back and wait for a goddamn crisis to happen. In this country we tend to do that." *************************************
The conclusion: They’re commies. We can’t trust ‘em. Or, as the executive summary put it: The United States should view with suspicion the continued penetration of the US telecommunications market by Chinese telecommunications companies. [1]
Specifically, the committee recommended that the government not purchase any Huawei or ZTE equipment.
The committee rubbed further salt in the wound by recommending that private companies not buy any Huawei or ZTE telecommunications equipment either. It also invited the legislative branch to expand the jurisdiction of the Committee on Foreign Investment in the United States (CFIUS) to enable it to block procurement of Chinese telecommunication equipment by US customers, in addition to exercising its traditional powers of blocking foreign investment deemed harmful to US security. CFIUS had previously blocked Huawei’s participation in a deal to take 3Com private – which was brokered by Mitt Romney’s Bain Capital – and recently denied Huawei’s attempt to buy 3Leaf, a California cloud computing company.
Certainly not the clean bill of health that Huawei was hoping for when it invited the US government to investigate its operations.
It is clear that the Chinese companies were given the Saddam Hussein treatment. Just as the Iraqi despot was put in the impossible position of proving a negative – that he did not have any weapons of mass destruction – Huawei and ZTE executives were called upon to prove their companies were not untrustworthy.
Mission unaccomplished, for sure. The public committee report is little more than a litany of complaints about unclear answers, insufficient disclosure, inadequate clarification, failure to alleviate concerns, making non-credible assertions, failure to document assertions, failure to answer key questions, refusal to be transparent, and so on and so forth. Huawei, in particular, was dinged for “a lack of cooperation shown throughout this investigation”.
The committee’s conclusion: Throughout the months-long investigation, both Huawei and ZTE sought to describe, in different terms, why neither company is a threat to US national-security interests. Unfortunately, neither ZTE nor Huawei [has] cooperated fully with the investigation, and both companies have failed to provide documents or other evidence that would substantiate their claims or lend support for their narratives.
To drive a stake into the heart of any dreams that Huawei or ZTE had of providing “mitigation assurances” – bureaucratese for acceptable measures to allay US security concerns – the committee made the interesting decision to dump all over the British government.
Keen on Chinese investment in its backbone telecommunications networks, the British government accepted the reassurance provided by a cyber-security center, funded by Huawei and staffed by UK citizens with security clearances, with the job of vetting Huawei products for hinky bits.
The US intelligence committee dismissed these efforts as futile given the complex, opaque and frequently updated character of telecommunications software:
The task of finding and eliminating every significant vulnerability from a complex product is monumental. If we also consider flaws intentionally inserted by a determined and clever insider, the task becomes virtually impossible.
In terms of specific evidence of Huawei and ZTE malfeasance, there is little meat on the bones of the public document. On the technical side, the evidence supporting Huawei and ZTE infiltration of the US telecommunications software presented in the public report was less than earth-shaking:
Companies around the United States have experienced odd or alerting incidents using Huawei or ZTE equipment. Officials with these companies, however, often expressed concern that publicly acknowledging these incidents would be detrimental to their internal investigations and attribution efforts, undermine their ongoing efforts to defend their systems, and also put at risk their ongoing contracts.
Similarly, statements by former or current employees describing flaws in the Huawei or ZTE equipment and other potentially unethical or illegal behavior by Huawei officials were hindered by employees’ fears of retribution or retaliation.
Presumably, the confidential annex to the committee report makes a more compelling case, but one has to wonder.
According to The Economist: Years of intense scrutiny by experts have not produced conclusive public evidence of deliberate skulduggery, as opposed to mistakes, in Huawei’s wares. BT, a British telecoms company that buys products vetted in [the cyber-security center at] Banbury, says it has not had any security issues with them (though it rechecks everything itself, just to be sure). [2]
In a sign that no existential smoking cyber-guns had been revealed, the worst punishment for Huawei’s lack of cooperation that the committee could apparently mete out (other than trying to destroy Huawei’s US business) was threatening to forward information to the Justice Department concerning possible corporate malfeasance in the routine areas of immigration violations, fraud and bribery, discrimination, and use of pirated software by Huawei in its US operations.
It can be taken as a given that the People’s Republic of China (PRC) is intensely interested in cyber-espionage – diplomatic, military, and commercial – against the United States and cyber-warfare against US government, security, and public infrastructure if and when the need arises.
However, the case that Huawei is a knowing or even a necessary participant in these nefarious schemes is unproved. Nevertheless, Huawei’s attempts to generate a clean bill of health for itself with Western critics are pretty much futile. That’s because government weaponization of communications technology is a given – for everybody, in the West as well as in China. Beneath the freedom-of-information rhetoric, the West is converging with the East and South when it comes to protecting, monitoring and controlling its networks.
In the United States, providing government law enforcement with back-door access to networks, aka “lawful intercept”, is a legal requirement for digital telecom, broadband Internet, and voice-over-IP service and equipment providers under the CALEA (Communications Assistance to Law Enforcement Act) law. The Federal Bureau of Investigation (FBI) is currently lobbying the US administration and the Federal Communications Commission to require that social-media providers such as Facebook provide similar access so that chats and instant messaging can also be monitored in real time or extracted from digital storage.
In Europe, similar law-enforcement access is institutionalized under the standards of the European Telecommunications Standards Institute. Particularly in the environment after the attacks of September 11, 2001, law enforcement has expressed anxiety about “going dark” – losing the ability to detect and monitor communications by bad actors as data and telecommunications moved from fixed-wire analog systems to digital, wireless, and band-hopping protocols.
The situation is aggravated by the availability of theoretically unbreakable public/private key 128-bit encryption. (I say “theoretically”, by the way, because creation of the private key relies on a random-number generator on the encrypting computer. A recent study found that some programs were spitting out non-random random numbers, raising the possibility that a certain spook agency of a certain government had been able to diddle with the programs to generate certain numbers preferentially, giving said spook agency a leg up to crack the private keys through otherwise ineffective brute-force computing techniques.) [3]
One way to get around the problem of anonymous users employing unbreakable encryption from multiple devices is the trend around the world toward requiring real name registration – stripping anonymity from Internet posters – and requiring Internet service providers to become active participants in law enforcement by monitoring the activities of their customers.
For encrypted documents and communications using genuinely random numbers – and absent a mandated, law-enforcement-accessible third-party repository for private keys (a demand recently made of RIM, the BlackBerry people, by the Indian government), the government has to employ either judicial compulsion or covert means to obtain information on private keys from individual computers. Covert means presumably involve using a virus or some other means of access to install a keylogger. [4] [5]
A while back, the FBI admitted it had such a program, code-named Magic Lantern – strictly a research operation, of course – creating the interesting issue of whether or not anti-virus software vendors could be dragooned into modifying their programs to ignore the officially sanctioned virus.
One plausible reason for excluding Huawei and ZTE from US networks would be to deny them a possibly privileged view of how the legal intercept cyber-sausage gets made.
Even Western governments have also expressed an interest in flipping the dastardly “kill switch” that deprives Internet users of their precious connectivity and is the badge of shame for totalitarian regimes.
During the riots in England last year, the British government thought of taking a page from the playbooks of former Egyptian leader Hosni Mubarak and Iranian President Mahmoud Ahmadinejad.
British Prime Minister David Cameron, in a statement to the House of Commons earlier today, made reference to and mooted the possibility that social media could be “disrupted” or turned off if riots continue.
Services such as Facebook, Twitter and crucially BlackBerry Messenger – which has been used by rioters and looters to organize disruption across the British capital and other cities in England – could be restricted in a bid to prevent further violence; present day or in future warranted situations.
Speaking in the House of Commons, David Cameron said: “The free flow of information can be used for good. But it can also be used for ill” … Conservative Tobias Ellwood MP said in Parliament that police should be given the option to switch off cell network masts “and other social networks” used to coordinate trouble, violence and disorder. [6]
Putting a kill switch in the hands of Huawei is probably the biggest US headache. With more and more sensitive data encrypted, it is unclear that squatting on a Huawei switch and copying the flow of 1s and 0s will deliver Chinese spies a considerable incremental benefit over the prodigious targeted hacking operations they are allegedly engaging in already.
The real danger from a hostile piece of telecommunications kit would be disablement in time of crisis or war, as Fred Schneider, a computer scientist at Cornell University in New York state, told Technology Review:
A trigger could be built either into the software that comes installed in switches and network hardware or into the hardware itself, in which case it would be more difficult to detect, says Schneider. The simplest kind of attack, and one very hard to spot, would be to add a chip that waits for a specific signal and then disables or reroutes particular communications at a critical time, he says. This could be useful “if you were waging some other kind of attack and you wanted to make it difficult for the adversary to communicate with their troops”, Schneider says. [7]
There is a good reason Huawei can’t be trusted to deliver clean kit to critical US infrastructure customers. That is that we now live in a world in which cyberwar is an acceptable and legitimate national tactic.
This Pandora’s box of cyberwar has already been opened … … by the United States. Amid the ferocious Iran-bashing – and “by any means necessary” justifications for covert action against that country’s nuclear program – that have become endemic in the West, the true significance of the Stuxnet exploit has been overlooked by many, at least in the West.
Stuxnet was the release of an important cyber-weapon – a virus that did not simply seek sensitive information or attempt to disrupt communication, but one that was reportedly rather effective in damaging a strategic Iranian facility by an act of sabotage.
It was an act of cyberwar. As David Sanger, The New York Times’ national-security adviser, wrote in his White House-sanctioned account:
“Previous cyberattacks had effects limited to other computers,” Michael V Hayden, the former chief of the CIA, said, declining to describe what he knew of these attacks when he was in office. “This is the first attack of a major nature in which a cyberattack was used to effect physical destruction”, rather than just slow another computer, or hack into it to steal data.
“Somebody crossed the Rubicon,” he said. [8] In true US imperial style, Stuxnet was unleashed unilaterally and without a declaration of war, to satisfy some self-defined imperatives of US President Barack Obama’s administration.
That’s not a good precedent for other cyber-powers, including China: to rely on US restraint, or to restrain themselves. The Obama administration’s attempt to deal with the issue of its first use of cyber-warfare seems to go beyond hypocritical to the pathetic.
There are rather risible efforts to depict the Stuxnet worm – which caused the centrifuges to disintegrate at supersonic speeds – as little more than a prank, albeit a prank that might impale hapless Iranian technicians with aluminum shards traveling at several hundred kilometres per hour, rather than a massive exercise in industrial sabotage:
“The intent was that the failures should make them feel they were stupid, which is what happened,” the participant in the attacks said. When a few centrifuges failed, the Iranians would close down whole “stands” that linked 164 machines, looking for signs of sabotage in all of them. “They overreacted,” one official said. “We soon discovered they fired people.”
According to Sanger, at least President Obama knew what he was getting into: Mr Obama, according to participants in the many Situation Room meetings on Olympic Games, was acutely aware that with every attack he was pushing the United States into new territory, much as his predecessors had with the first use of atomic weapons in the 1940s, of intercontinental missiles in the 1950s and of drones in the past decade. He repeatedly expressed concerns that any American acknowledgment that it was using cyber-weapons – even under the most careful and limited circumstances – could enable other countries, terrorists or hackers to justify their own attacks.
“We discussed the irony, more than once,” one of his aides said. Another said that the administration was resistant to developing a “grand theory for a weapon whose possibilities they were still discovering”. Yet Mr Obama concluded that when it came to stopping Iran, the United States had no other choice …
Mr Obama has repeatedly told his aides that there are risks to using – and particularly to overusing – the weapon. In fact, no country’s infrastructure is more dependent on computer systems, and thus more vulnerable to attack, than that of the United States. It is only a matter of time, most experts believe, before it becomes the target of the same kind of weapon that the Americans have used, secretly, against Iran.
But Obama did it anyway, in the service of a dubious foreign-policy objective – forcibly and unilaterally disabling Iran’s (currently) non-military nuclear program – that was arguably an overreaction to Israel’s blustering threat to attack Iran unilaterally, and an attempt to get himself some political breathing space from vociferously pro-Israeli interests in US politics.And of course there were problems. Stuxnet made a mockery of its reputation as a “surgical strike” magic bullet that would destroy Iran’s centrifuges but otherwise do no harm. It escaped into the wild – something that Obama’s team likes to blame on the Israelis, but an evasion of culpability that would probably not hold up in a court of law – and infected computer systems around the world.
Presumably, Chinese intelligence services did not have to wait for Stuxnet to arrive in China; they were probably invited to help out with the forensics by the Iranian government, and probably have a very nice idea of how it works, and creative ideas about how it could be modified to target other systems.
The Stuxnet background provides an interesting context to the immense ballyhoo about Chinese cyber-espionage and cyber-warfare threats, of which the House Intelligence Committee report is only one instance.
What better way to distract attention from one’s own first use of cyber-weapons than to raise the alarm about what the bad guys might do instead?
One of the sweetest fruits of this exercise in misdirection is an April (pre-Sanger expose) National Public Radio report on what it identified as the real cyber-threat in the Middle East: Iran.
The big fear in the US is that a cyberattacker could penetrate a computer system that controls a critical asset like the power grid and shut it down. Such an effort is probably beyond the capability of Iranian actors right now, according to cyber-security experts. But a less ambitious approach would be to hack into the US banking systems and modify the financial data. [Dmitri] Alperovitch, whose new company CrowdStrike focuses on cyber-threats from nation-states, says such an attack is well within Iran’s current capability.
“If you can get into those systems and modify those records, you can cause dramatic havoc that can be very long-lasting,” he says. The possibility that Israel’s traditional bugbear, Hezbollah, could be prevailed upon to deliver the fatal code on Iran’s behalf is discussed in detail. [9] The Pentagon’s cyberwar strategists did their best to frame the cyberwar issue as law-abiding America vs the unprincipled cyber-predators of the PRC.
With Sanger-assisted Stuxnet hindsight, this May report, with its wonderful title “US hopes China will recognize its cyber war rules”, is, well, hypocritical and pathetic: While no one has, with 100% certainty, pinned the Chinese government for cyber-attacks on US government and Western companies, in its 2012 report “Military and security developments involving the People’s Republic of China”, the US secretary of defense considers it likely that “Beijing is using cyber-network operations as a tool to collect strategic intelligence” …
The report raises China’s unwillingness to acknowledge the “Laws of Armed Conflict”, which the Pentagon last year determined did apply to cyberspace … Robert Clark, operational attorney for the US Army Cyber Command, told Australian delegates at the AusCERT conference last week how the Laws of Armed Conflict in cyberspace might work internationally to determine when a country can claim self-defense and how they should measure a proportionate response.
One problem with it was highlighted by Iran, following the Stuxnet attack on its uranium-enrichment facility in Natanz, which never declared the incident a cyberattack. Air Force Colonel Gary Brown, an attorney for US Cyber Command, in March this year detailed dozens of reasons why Iran, in the context of the Laws of Armed Conflicts in cyberspace, didn’t declare it an attack. This included that difficulties remain in attributing such an attack to a single state. [10]
A few days later, Sanger’s story confirmed that the Obama administration had indeed released Stuxnet, rendering moot the Pentagon’s plans for a chivalric, rules-based cyberwar tournament, with the US occupying the moral high ground.
Heightened mutual suspicion – maybe we should call it endemic mistrust – is now a given in cyber-relations between the United States and its adversaries/competitors, for a lot of good reasons that don’t necessarily have anything to do with Chinese misbehavior, but have more than a little to do with the US willingness to unleash a cyberattack on an exasperating enemy without setting clearly defined ground rules, and its need to pull up the cyber-drawbridge over the national digital moat to prevent retaliation.
Suspicion of other people’s cyber-motives has become a self-fulfilling prophecy, and anxious allies are expressing their cyber-solidarity by banding together against the external threat. In the midst of important national debates on Chinese investment, Canadian and Australian intelligence services, probably prompted by their opposite numbers in the United States, both issued damning reports on Chinese cyber-threats.
The Australian government has banned Huawei and ZTE from participation in its massive National Broadband Network project. In Canada, cyber-spying is cited as a justification for limiting investment by Chinese state-owned enterprises (such as CNOOC) in any strategic Canadian businesses.
On the other side of the fence, Iran, in a decision that was widely mocked in the United States, is developing a more secure national intranet – with equipment allegedly provided by Huawei. Of course, in the up-is-down rhetoric that drives US Internet policy, Iran’s attempts to shield itself from foreign threats is itself a threat:
“Any attempt by a country to make an intranet is doomed to failure,” Cedric Leighton, a retired deputy director at the National Security Agency, said in an interview. But he said Iran’s “cyber-army”, a network of government-supported hackers that has attacked Western targets in recent years, does stand to gain from the attempted creation of a national network. By connecting thousands of servers inside Iran, the government would “build on their knowledge of networks and how they operate”, he said, increasing their capabilities to both launch and repel cyberattacks. [11]
By the way, the largest intranet in the world is the unclassified chunk of the US military’s data network, known as NIPRNET, a fact that perhaps escaped Leighton. SIPRNet, the classified part of the US military network, with 4.2 million users, is also doing OK, though it was the source for the WikiLeaks CD.
As The Economist put it, the Internet is becoming balkanized. [12] And as Winston Churchill might have put it, a digital curtain is descending across the Middle East, Asia, and virtually every significant national border. This phenomenon is a direct expression of the insecurity of governments as they attempt to limit the vulnerabilities that encrypted connectivity reveal to their internal and external enemies, and as they deal with the consequences of their own efforts to exploit and compromise the Internet.
It is easy for governments to blame others, but they might as well blame themselves
Bị xem là cánh tay « gián điệp » của Bắc Kinh, tham vọng phát triển của hai tập đoàn linh kiện viễn thông hàng đầu của Trung Quốc chạm phải chướng ngại tại Hoa Kỳ. Theo các nhà phân tích, vấn nạn của Hoa Vi và Trung Hưng ZTE phản ánh cuộc « chạm trán » giữa hai truyền thống thương mại xung khắc, mà về lâu về dài sẽ gây tổn hại cho chính Trung Quốc.
Giấc mơ của mọi công ty kỹ nghệ trên thế giới là làm sao vươn lên ngôi vị hàng đầu. Hai tập đoàn sản xuất linh kiện điện tử và điện thoại di động của Trung Quốc là Hoa Vi (Huawei) và Trung Hưng Thông tấn ZTE không nằm ngoại lệ.
Tuy nhiên, tham vọng phải nói là chính đáng của họ đã bị một bản báo cáo sơ bộ của Ủy ban tình báo Hạ viện Mỹ chận lại với lý do « có khả năng đe dọa an ninh Hoa Kỳ ». Bản đúc kết cuộc điều tra kéo dài một năm đề nghị cấm hai tập đoàn điện tử viễn thông Trung Quốc tham gia vào các cuộc đấu thầu tại Mỹ.
Hoa Vi do một cựu sĩ quan Trung Quốc thành lập và Trung Hưng Thông Tấn khẳng định là Nhà nước Trung Quốc chỉ giữ có 16% phần vốn và do vậy không thể chỉ đạo công ty có hành vi xâm hại an ninh của Mỹ.
Theo AFP, vấn đề là rất nhiều tập đoàn xí nghiệp Trung Quốc nằm trong tay Nhà nước hoặc có « quan hệ chặt chẽ » như tiết lộ của David Dai Shu, một phát ngôn viên của Trung Hưng Thông tấn ZTE. Theo người này, nếu đặt trên cơ sở bản báo cáo của Ủy ban tình báo Hạ viện Mỹ thì phải áp dụng cho tất cả các công ty hoạt động tại Trung Quốc.
Do lối tư duy của chế độ độc tôn, đảng Cộng sản Trung Quốc hầu như thiết lập một « chi bộ Đảng » trong mọi ngành nghề. Do vậy, khi các doanh nghiệp Trung Quốc muốn vươn ra thị trường bên ngoài thì cách tổ chức ban điều hành xí nghiệp, có đại diện của đảng Cộng sản, sẽ trở thành chướng ngại. Nguy cơ xung khắc này sẽ càng gia tăng, gây bất lợi cho doanh nghiệp Trung Quốc, trong bối cảnh cường quốc Á châu này đang bị xem là « đối thủ chiến lược » của Mỹ.
Giáo sư kinh tế Patrick Chovanec, đại học Thanh Hoa tại Bắc Kinh, nhận định là trong lịch sử « chưa bao giờ xảy ra trường hợp (như Trung Quốc hiện nay), một quốc gia do một đảng duy nhất cầm quyền, nắm trong tay lãnh vực kinh tế quốc doanh to lớn, lại đóng một vai trò quan trọng trong kinh tế thế giới mà lại có khả năng đầu tư trên toàn cầu ».
Mối lo ngại về vai trò « mặt tối » của doanh nghiệp của Trung Quốc đã làm cho Hoa Kỳ phải phản ứng như vụ chận tập đoàn dầu khí quốc gia Trung Quốc CNOOC mua lại công ty dầu hỏa của Mỹ Unocal vào năm 2005.
Cũng nhân danh lý do an ninh, tháng 9 vừa qua, Tổng thống Barack Obama đã ra lệnh cấm một công ty điện gió của Trung Quốc đầu tư vào khu vực gần một căn cứ hải quân Mỹ.
Theo giới quân sự Mỹ, tâm lý hoài nghi Trung Quốc bắt nguồn từ sự kiện Bắc Kinh tăng cường sức mạnh quân sự và cải tiến phương tiện chiến tranh tin học, tấn công hệ thống vi tính của chính phủ Hoa Kỳ để đánh cắp tài liệu.
Trung Quốc thường xuyên bị lên án là thủ phạm các vụ tin tặc xâm nhập máy điện toán của nhiều quốc gia Tây phương và Nhật Bản.
Theo AFP, trong ngắn hạn, hệ quả của bản báo cáo của Ủy ban tình báo Hạ viện Mỹ chưa lớn lắm vì thương vụ mà Hoa Vi và Trung Hưng Thông Tấn thực hiện tại Mỹ chỉ giới hạn ở 5% doanh số.
Tuy nhiên, theo cơ quan thẩm định Fitch, về lâu về dài, thiệt hại cho doanh nghiệp Trung Quốc sẽ rất lớn, nếu có thêm nhiều nước nhân danh « an ninh quốc phòng » tẩy chay sản phẩm « nhạy cảm » của Trung Quốc.
Canada đã nhanh chóng cấm Hoa Vi tham gia vào một dự án « mạng liên lạc » của chính phủ. Chính phủ Úc đã quyết định tương tự từ tháng Ba năm nay.
Phía Trung Quốc sẽ còn bị thiệt hại nghiêm trọng hơn vì các quốc gia Tây phương bên cạnh lý do chính đáng bảo vệ an ninh quốc gia, họ sẽ mở rộng lệnh cấm sản phẩm Made in China qua nhiều lãnh vực khác.
Giáo sư John Lee, chuyên gia Trung Quốc tại đại học Sydney dự báo là nhiều nước Tây phương sẽ « dựa » vào báo cáo của Hạ viện Mỹ để bảo vệ thị trường nội địa, chống hàng Trung Quốc một cách danh chính ngôn thuận, do nhu cầu an ninh quốc gia.
Cuối cùng, doanh nghiệp Trung Quốc còn bị chính lề thói kinh doanh của họ gây ác cảm tại thị trường Mỹ .
Scott Harold, chuyên gia về Trung Quốc thuộc Viện nghiên cứu Rand Corporation cảnh báo :
Doanh nghiệp Trung Quốc phải lựa chọn, hoặc là ở Trung Quốc làm ăn theo kiểu Trung Quốc, nếu không thì phải theo nguyên tắc luật lệ của Hoa Kỳ, chứ không thể cả hai cùng một lúc.
Nói cách khác, doanh nhân Trung Quốc phải « nhập gia tùy tục » chứ không thể chơi cờ tướng trên sân cờ vua.
Hơn 50 thành phố Trung Quốc đang chìm sâu xuống đất ngay trước mắt do đất liên tục sụt lún.
Xứ Tàu đang đứng trước nguy cơ, môi trường phá sản, bệnh tật gia tăng do những chính sách phát triển kinh tế tham lam, chính sách không chính sách, vô tổ chức, mỗi địa phương tự tung tự tác. Bầu trời Thượng Hai ô nhiễm môi sinh đen ngòm như làn da Bảy Hynos. Giao thông xa lộ, đường sá kẹt xe chậm chạp hơn freeway 405 ở miền Nam California. Air pollution do bad environment gây ra cho xứ Tàu kinh khủng. Hậu quả tệ hơn second hand smoking, giết 6M người hằng năm
Nước Tàu đang và sẽ trả giá đắt cho những tham vọng ngày hôm nay, nạn đất lún sụt, đất chùi bị sói mòn, đất sạt lở, lụt lội do phá rừng, lòng đất chuyển động, nạn động đất sẽ gia tăng. Xin quý ông bà, ACE sẽ thấy nước Tàu sẽ thụt lùi vì tài nguyên. Nếu gây hấn sang xứ khác cướp tài nguyên sẽ phải đánh nhau với thiên hạ. Để thế giới bình yên, xứ Tàu cần bị xóa sổ trên bản đồ thế giới, nạn diệt chủng dân Hán tộc sẽ cần thiết do những sai lầm của xứ Tàu gây ra cho chính dân tộc và đất nước họ.
Do kinh tế tăng trưởng bùng nổ, nước đang ra đi khỏi Trung Quốc: các ao hồ đang bốc hơi, các sông băng tan chảy, các dòng sông khô cạn. Hơn 50 thành phố Trung Quốc đã ghi nhận sự sụt lún liên tục, 75% rừng bị phá hủy...
Có lỗi trước hết là việc sử dụng quá mức nguồn nước ngầm, kết quả là bên dưới nhiều thành phố Trung Quốc, trong đó có Bắc Kinh, đã tạo ra những hố ngầm lớn nhất thế giới. Nhưng các vấn đề sinh thái của Trung Quốc không chỉ dừng ở đó.
Ở Trung Quốc, các ao hồ đang bốc hơi, các dòng sông khô cạn, 75% diện tích rừng bị chặt phá. Vì tầng đất bề mặt bị hủy hoại, đất đai đang biến thành sa mạc và phủ cát lên các thành phố, thậm chí các nước láng giềng. Như vậy, Trung Quốc đang trả giá cho tốc độ phát triển kinh tế chưa từng có và sự ham thích tiêu dùng mãnh liệt.
“Năm 1986, khi tôi lần đầu tiên đến Thượng Hải, ở đó chỉ có vài nhà cao tầng. 20 năm sau, số lượng các nhà này tăng lên đến 4.000, đó là gần như gấp đôi New York. Diện tích các tòa nhà văn phòng và nhà ở đang xây dựng ở Bắc Kinh - đó là bằng 3 Manhattan”, - qua một “bức tranh nhỏ” từ cuốn sách “Trung Quốc sẽ đi đâu, thế giới sẽ đi đó” của giáo sứ khoa Lịch sử Trung Quốc hiện đại, Đại học Oxford Karl Gerth, ta có thể đánh giá tốc độ phát triển kinh tế và công nghiệp của nước này.
Sự so sánh với Mỹ không phải là tình cờ: Trung Quốc đang dốc toàn lực cố “đuổi kịp và vượt nước Mỹ”, ít ra là về mức độ tiêu dùng. Và trong một vài lĩnh vực, họ đã làm được điều đó. Thép và thịt tiêu thụ ở đây nhiều gấp đôi ở Mỹ. Việc tiêu thụ ngũ cố và than cũng đang tiến gần đến các con số đó. Trung Quốc muốn sống theo các tiêu chuẩn Mỹ, và liệu chúng ta có thể trách móc họ về điều đó không? Nhưng sự tăng trưởng mạnh mẽ của Trung Quốc sẽ gây hậu quả gì? Nếu như số lượng ô tô trên đầu người sẽ đạt đến mức của Mỹ, người Trung Quốc sẽ phải trải nhựa một diện tích gần bằng tất cả diện tích đất hiện đang canh tác. Còn nhu cầu về dầu của Trung Quốc sẽ vượt quá khối lượng dầu khai thác của thế giới, ông Karl Gerth cảnh báo.
Thiên đường đen ngòm như Bảy Hynos
Trong cuốn sách của ông, có riêng một chương dành cho các vấn đề sinh thái của Trung Quốc đương đại. Quy mô của chúng cũng gây ấn tượng không kém so với tất cả những thay đổi khác ở nước này trong 20 năm qua. Ví dụ, nhu cầu gia tăng về thịt và len đã dẫn tới sự xuất hiện của những đàn bò, dê và cừu khổng lồ. Kết quả là, những vùng cỏ mênh mông trên các đồng bằng Trung Quốc bị hủy diệt. Tầng đất bề mặt bị tơi vụn và đất biến thành bụi và cát. Riêng ở Bắc Kinh hàng năm hứng chịu nửa triệu tấn cát. Còn trong những năm gần đây, sa mạc nuốt chửng mấy ngàn làng mạc.
“Về thực chất, Trung Quốc đã trở thành nhà xuất khẩu bụi chủ yếu của thế giới - hàng chục triệu tấn bụi Trung Quốc và muội hàng năm bị các luồng không khí đưa đến Triều Tiên và Nhật Bản, thậm chí bay đến bờ tây nước Mỹ”, - ông Karl Gerth viết. Còn đáng sợ hơn về hậu quả là tình hình sử dụng nước. Tháng 3/2012, bộ đất đai và tài nguyên thiên nhiên Trung Quốc đã công bố báo cáo, theo đó bên dưới hơn 50 thành phố Trung Quốc đã ghi nhận sự sụt lún liên tục, tờ The Epoch Times cho biết. Tình hình đặc biệt nghiêm trọng ở các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Thiên Tân, Hàng Châu, Tây An.
Quá trình này bắt đầu không phải ngày hôm qua: ví dụ, Thượng Hải trong 100 năm qua đã sụt xuống 3 m, nhưng trong những năm gần đây, quá trình này tăng nhanh đáng kể. Trong 30 năm qua, mặt đất ở thành phố Thương Châu thuộc tỉnh Hà Bắc ở miền đông sụt xuống 2,4 m. Một bệnh viện địa phương ban đầu có 3 tầng, cuối cùng chỉ còn là 2 tầng do một phần tòa nhà chìm sâu xuống đất. Các cây cầu, tuyến đường sắt bị phá hủy, các vết nứt xuất hiện trên các ngôi nhà. Riêng Thượng Hải đã phải chi 12 tỷ USD để sửa chữa các bức tường bị nứt, gia cố móng và sửa chữa đường sá. Nguyên nhân chủ yếu của hiện tượng sụt lún các chuyên gia quy cho việc sử dụng quá mức nguồn nước ngầm. Mỗi năm, Trung Quốc cần ngày một nhiều hơn tài nguyên nước - cho công nghiệp, nông nghiệp và nhu cầu sinh hoạt. 85% diện tích đất canh tác ở miền bắc Trung Quốc cần tưới, nhưng để có nước, nông dân phải khoan các giếng khoan sâu đến 300 m.
Do kinh tế tăng trưởng bùng nổ, nước đang ra đi khỏi Trung Quốc: các ao hồ đang bốc hơi, các sông băng tan chảy, các dòng sông khô cạn. Karl Gerth dẫn ra một dẫn chứng rất ấn tượng: trong 20 năm qua, ở tỉnh Hà Bắc bao quanh Bắc Kinh, trong 1.000 cái hồ chỉ còn lại vài chục. Ngoài ra, nước của các con sông thường bị nhiễm bẩn kinh hoàng: Trung Quốc đang đổ hàng tỷ tấn nước thải không được làm sạch vào riêng con sông Dương Tử lớn nhất châu Á. Giá cả hàng hóa Trung Quốc tương đối rẻ, một phần là vì phớt lờ các tiêu chuẩn sinh thái. Nhưng cái giá thật sự mà dân chúng nước này đang phải trả cho sự bành trướng ra thị trường thế giới thì cao hơn thế vô cùng nhiều.
Ví dụ, hiện nay, ở Trung Quốc, 100 USD có thể mua mấy chiếc áo len mà ở thế giới còn lại có giá cao hơn nhiều. Để sản xuất một sản phẩm áo len cần lông của 2-3 con dê. Và nếu như số bãi chăn thả ở Trung Quốc gần tương đương như ở Mỹ thì số lượng đại gia súc có sừng nhiều hơn 10 triệu con, còn cừu và dê nhiều hơn 400 triệu con.
Ông Karl Gerth nhận xét khá công bằng rằng, hàng triệu con bò và dê đang điềm nhiên gặm cỏ - đó không phải là một khúc nhạc đồng quê, mà là một câu chuyện giật gân. Tiếp sau các vùng đất màu mỡ ở Trung Quốc, đến lượt các cánh rừng cũng đang biến mất: sự gia tăng xuất khẩu sản phẩm làm từ gỗ đã dẫn tới sự hủy diệt 75% diện tích rừng. Chính phủ Trung Quốc đang cố hạn chế việc chặt hạ cây cối và các biện pháp này đang buộc người Trung Quốc tìm nguồn cung gỗ ở nước ngoài và mua gỗ chặt hạ bất hợp pháp, chủ yếu là ở Nga.
Nhìn chung, tất cả những thảm họa sinh thái mà Trung Quốc hôm nay đang gánh chịu đang trực tiếp có liên quan đến Nga. Các quan chức bộ sinh thái Trung Quốc đã công khai nói rằng, trong những thập niên tới, ở Trung Quốc sẽ xuất hiện hơn 150 triệu di dân hay người tị nạn sinh thái. Đội quân khổng lồ của những di dân Trung Quốc đói khát này sẽ đổ đi đâu? Karl Gerth không hề nghi ngờ, đó chính là Siberia của Nga.
Ngoài việc hàng năm có thêm 4.000 km2 sa mạc, các thành phố Trung Quốc còn đang bị đe dọa bởi các bãi rác. Xung quanh Bắc Kinh, Thượng Hải, Thiên Tân và Trùng Khánh có không dưới 7.000 bãi rác. 70% tổng số máy tính và máy móc văn phòng khác bị vứt bỏ trên thế giới là ở Trung Quốc, nơi dân chúng sở tại, chủ yếu là trẻ em đang cố moi từ chúng các mẩu kim loại quý.
Một số thành phố trên biên giới với Hongkong đã biến thành các bãi rác hàng điện tử. Các kết luận mà Karl Gerth đưa ra rất bi quan. Nền kinh tế thế giới đang chờ đợi sự tăng trưởng tiếp tục từ Trung Quốc. Nhưng ít ai nghĩ, sự tăng trưởng đó đang dẫn đến đâu. Bởi lẽ, Trung Quốc không phải là một hệ thống cô lập, có nghĩa là các thảm họa sinh thái của họ kiểu gì cũng đụng chạm đến cả thế giới còn lại.
Vị giáo sư cũng rất nghi ngờ khả năng nền dân chủ và đi cùng với nó là sự cở mở và công khai sẽ giải quyết được các vấn đề đang tồn tại ở Trung Quốc. Chủ yếu là vì dân chúng các nước đã quen đưa các chất thải và rác của mình sang thế giới thứ ba, sang chính Trung Quốc nêu ra ý kiến như vậy. Bởi lẽ, nền dân chủ của họ không cấm họ làm việc đó.
Như thế, Trung Quốc đang tiêu lạm “mau lẹ” tương lai của chính mình. Và hiện tại, không thế hiểu cái gì có thể làm dừng quá trình này. Nguồn: Trung Quốc gặt hái hậu quả của sự đi đầu / Svetlana Smetanina
China's environmental protection ministry published a report in November 2010 which showed that about a third of 113 cities surveyed failed to meet national air standards last year. According to the World Bank 16 of the world’s 20 cities with the worst air are in China. According to Chinese government sources, about a fifth of urban Chinese breath heavily polluted air. Many places smell like high-sulfur coal and leaded gasoline. Only a third of the 340 Chinese cities that are monitored meet China’s own pollution standards.
China’s smog-filled cities are ringed with heavy industry, metal smelters, and coal-fired power plants, all critical to keeping the fast-growing economy going even as they spew tons of carbon, metals, gases, and soot into the air. The air pollution and smog in Beijing and Shanghai are sometimes so bad that the airports are shut down because of poor visibility. The air quality of Beijing is 16 times worse than New York City. Sometimes you can't even see building a few blocks away and blue sky is a rare sight. In Shanghai sometimes you can't see the street from the 5th floor window. Fresh air tours to the countryside are very popular.
Only 1 percent of the China’s 560 million city dwellers breath air considered safe by European Union standards according to a World Bank study. Air pollution is particularly bad in the rust belt areas of northeastern China. A study done by the World Health Organization (WHO) estimated that the amount of airborne suspended particulates in northern China are almost 20 times what WHO considers a safe level.
Space shuttle astronaut Jay Apt wrote in National Geographic, "many of the great coastal cites of China hide from our cameras under a...blanket of smoke from soft-coal fires." The northeast industrial town of Benxi is so polluted that it once disappeared from satellite photos. Its residents have the highest rate of lung disease in China.
Coal is the number once source of air pollution in China. China gets 80 percent of electricity and 70 percent its total energy from coal, much of it polluting high-sulphur coal. Around six million tons of coal is burned everyday to power factories, heat homes and cook meals. Expanding car ownership, heavy traffic and low-grade gasoline have made cars a leading contributor to the air pollution problem in Chinese cities.
A poll conducted by the Pew Research Center before the 2008 Olympics found that 74 percent of the Chinese interviewed said they were concerned about air pollution.
Kinds of Air Pollution in China
Air pollutants include sulfates, ozone, black carbon, flu-laced desert dust and mercury. Black carbon, the soot produced by cars, stoves, factories, and crop burning and a major component of Chinese haze. The small diameter of the carbon particles means they can penetrate deep inside the lungs, providing absorption sites for secondary toxins that would otherwise be cleared. This compounds the danger, making black carbon an especially potent risk factor for lung disease and premature death.
Air pollution includes particles of soot, organic hazardous material, heavy metals, acid aerosols and dust. The smaller particles are more dangerous because they are more easily inhaled. Judged as the most dangerous for health, suspended particulates are caused mainly by coal and car exhaust. In the cities it is also caused by construction. In the spring it is caused by dust from the sand and dust storms in the Gobi.
Particulate matter, which includes dust, soot aerosol particles less than 10 microns in size is a major source of air pollution. Particulate levels are measured in micrograms be cubic meter of air. In United States levels about 50 micrograms are considered unsafe. In Europe the levels are around 40 micrograms. In Beijing that average level is 141.
China is the world’s leading source of sulfur dioxide. Levels of the pollutant in the air are comparable to Japan in the 1970s when air pollution was a major problem there. Emissions of sulfur dioxide from coal and fuel oil can cause respiratory and cardiovascular diseases as well as acid rain. Sulfur dioxide emissions alone are though to cause damage equal to 12 percent of China’s GNP.
China’s emissions of nitrogen oxide—the main cause of urban smog—have increased 3.8 percent a year for 25 years. Unless things are dramatically changed nitrogen oxide emissions in China will double by 2020. Nitrogen oxide is released by power plants, heavy industry and cars.
Nitrogen dioxide is not a serious problem. Levels of the pollutant in China are comparable to those in Japan. Even so levels in Beijing rose 50 percent between 1996 and 2006.
There are also problems with ozone and paticulates measuring more than 2.5 microns. Ozone forms when nitrogen oxides combine with hydrocarbons emitted by vehicles and refineries. It affects photosynthesis. High ozone levels recorded in the lower Yangtze basin are thought to be linked o crops yields that are 25 percent lower than those in unpolluted areas.
PM 2.5 Fine Particulate Pollution and China Sharon Lafraniere wrote in the New York Times: The most pernicious measure of urban air pollution — particulates 2.5 microns in diameter or less, or PM 2.5— are among the most hazardous because they easily penetrate lungs and enter the bloodstream. Caused by dust or emissions from vehicles, coal combustion, factories and construction sites, the particles increases the risk of cardiovascular ailments, respiratory disease and lung cancer if people are chronically exposed to them. Car and truck exhaust is a major source of fine particulate pollution, a particular problem in Beijing, where the number of registered cars has skyrocketed from to 5 million in 2011 from 3.5 million in 2008.
The Chinese government has monitored exposure levels in 20 cities and 14 other sites, reportedly for as long as five years, but has kept the data secret. In the summer of 2010 it sought to silence the American Embassy in Beijing as well, arguing that American officials had insulted the Chinese government by posting readings from the PM 2.5 monitor could lead to “social consequences” in China and asked the embassy to restrict access to it. The embassy refused, and Chinese citizens now translate and disseminate the readings widely.
While China has made gains on some other airborne toxins, the PM 2.5 data is far from reassuring in a country that annually has hundreds of thousands of premature deaths related to air pollution. In an unreleased December report relying on government data, the World Bank said average annual PM 2.5 concentrations in northern Chinese cities exceeded American limits by five to six times as much, and two to four times as much in southern Chinese cities. Nine of 13 major cities failed more than half the time to meet even the initial annual mean target for developing countries set by the World Health Organization. Environmental advocates here expect China to adopt that target as its PM 2.5 standard.
Wang Yuesi, the chief air-pollution scientist at the Institute of Atmospheric Physics of the Chinese Academy of Sciences, estimated this month that Beijing needed at least 20 years to reach that goal. The embassy’s monitor showed that fine particulate concentrations over the past two years averaged nearly three times that level , and 10 times the World Health Organization’s guideline, said Steven Q. Andrews, an environmental consultant based in Beijing.
In fact, Mr. Wang told Outlook Weekly , a magazine owned by China’s official news agency, Xinhua, that Beijing’s PM 2.5 concentrations have been increasing by 3 to 4 percent annually since 1998. He said the finer particulates absorbed more light, explaining why Beijing so often is enveloped in a haze thick enough to obscure even nearby buildings. Air pollution in the city and in nearby Tianjin is so severe that “something must be done to control it,” he wrote on his blog .
Zhong Nanshan, a respiratory expert at the Chinese Academy of Engineering, told China Daily month that without intervention, PM 2.5 particulates would replace smoking as China’s top cause of lung cancer. Beijing health experts told the newspaper that while smoking rates were flat, the city’s lung-cancer rate had risen 60 percent in the past decade, probably as a result of air pollution.
PM 2.5 particles are about 1/30th the width of a human hair, and so fine that they can lodge deeply in human lungs. "The smaller the particle, the more hazardous it is for public health," Shi Yuankai, an expert with the Chinese Academy of Medical Sciences Cancer Hospital, told the China Daily. Protective measures like wearing face masks barely help because the particles are too small," he said.
Coal, Acid Rain and Air Pollution in China Sulfur dioxide and nitrogen oxides are the main pollutants that cause acid rain. The former is cause when sulphur emitted from coal-fired power stations and commercial installations mixes with oxygen. The latter is produced when nitrogen emitted from vehicles and power stations and other sources combines with oxygen. Acid rain has at least one positive point. It reduces the amount of methane.
See Coal, Energy, Educationm Health...
Vaclav Smil, a Canadian expert on the Chinese environment from the University of Manitoba, told the New York Times, the Chinese “have this coal; they have to use it....Much of the coal is now coming from these very small coal mines, but there is no sorting, no cleaning or washing and this kind of coal generates a tremendous amount of pollution."
China is the world’s top producer of airborne sulfur dioxide and particulate matter from coal combustion. Chinese factories and power plants spewed out 25.5 million tons of sulphur dioxide, the chemical that causes acid ran, in 2005, up 27 percent from 2000. By contrast the United States produced about 11 million tons. Levels of sulphur dioxide emissions in China are double what are regarded safe. Coal-burring power stations and coking plants are the main sulfur dioxide producers.
One survey found that a third of mainland China is regularly soaked in acid rain and half of the cities and counties surveyed receive at least some acid rain. In some places every rainy day is an acid rain day and limestone buildings are dissolving in the acid air. The Guangdong-Guangxi-Guizhou-Sichuan basin south of the Yangtze is the largest single area in the world affected by acid rain pollution. A study in the early 2000s found that one third of crops in the Chongqing area had been damaged by acid rain. China sends some its acid rain abroad. See Below
Coal plant in Linfen
Coal and the Environment The production of coal-fired plants has slowed to some degree. They are no longer being produced at the rate of one a week and now add 80 gigawatts of power a year, down from 100 gigawatts a few years earlier.
It is estimated that the use of cheap coal cost China $248 billion, the equivalent of 7.1 percent of GDP, in 2007 through environmental damage, strains on the health care system and manipulation of commodity prices. The figure was arrived at by the Energy Foundation and the WWF by taking into consideration things like lost income from those sickened by coal pollution.
Coal has been tied to a number of health problems. In towns like Gaojiagao in Shanxi it has been linked with a high number of birth defects such neural tube defects, additional fingers and toes, cleft pallets and congenital heart disease and mental retardation.
Coal, Underground Coal Fires and Tire Fires in China Many places still burn large amounts of coal for heating. Coal produces thick, smoggy smoke. High sulphur coal is particularly nasty. It produces a rotten egg smell .
Underground coal fires are consuming 20 to 30 million tons of coal a year, pumping tons of ash, carbon dioxide, methane, carbon monoxide and sulfur compounds into the atmosphere. Some of the fires have been burning for centuries. By one count there are 56 underground coals fire currently burning in China. Coal fires produce huge amounts of harmful carbon dioxide and sulfur dioxide. The fires produce as much carbon monoxide each year as all the cars in the United States.
The underground coal fires are revealed by fumes and smoke that pour from cracks in the earth. The Wude coal field in Inner Mongolia, one of China’s largest coal fields, is the home of China’s largest coal fire and some argue one of the world’s worst environmental disasters. Sixteen of China’s coal fires burn here, spewing out acrid clouds of sulfur dioxide.
The fires at the Wude field are at a depth of between 110 to 220 feet. They advance about 100 feet a year. An official in charge of putting the fires at Wude told Smithsonian magazine: “An underground coal fire is like a dragon. We can sense the dragon’s tail, that is, the area already burned. But satellite images show that the hottest, densest parts are far below the surface, or the dragon’s head. We can predict the path, and prepare to chop off its head.”
Workers try to extinguish the fires by starving them of oxygen by burying them under a 3-foot-layer of dirt. Pouring water on them produces dangerous methane gas, so workers pour a water-clay slurry into cracks instead of water if a dousing strategy is employed. Even when the fires are extinguished the ground can take years to cool down.
Only 10 percent of China’s coal underground fires are being fought. They pose little immediate threat other than polluting the air in fairly remote places and cutting off access to some coal supplies. There have been some successes. In 2003, a centuries-old fire was extinguished near Urumqi after a four year battle.
In 2009, a number of coal fires, one of which had been burning for 60 years, were put out in Xinjiang. The fires, which has been caused illegal mining and spontaneous combustion, had spread to more than 900,000 square meters and consumed 10 million tons of coal a year. The fires were put out through a coordinated plan of drilling, water injection and using earth to cut off oxygen.
In Wuhan in Hubei Province old tires and asphalt are used as fuel to fire pottery kilns, creating some nasty pollution in the process.
Cement Plants and Pollution in China Cement plants are among the biggest air pollution producers in China. They produce lots of dust in various sizes. They also need a lot of energy—heat of more than 2,600 degrees F from 400 pounds of coal for each ton of cement—to convert the limestone and other materials into the intermediate form of cement called “clinker.” Production generates huge amounts of heat that is released into the air.
To reduce coal transportation costs cement plants are often built in places that have a supply of coal nearby. Mining, coal processing and cement making produce high levels of pollution. Areas with cement plants can often be determined from many kilometers away by the grayish color of the air and the layers of dust on trees and the road.
Advanced cement plants recycle heat normally released into the air and use it to run turbines that generate electric power. The power then can be used to run the plants. These plants require 60 percent less energy, enough to cover the millions of dollars needed to build the advance plant, which take about in four years to construct. The technology for these system is supplied by the Chinese firm Dalian East Energy Development, which exports the technoloy to countries such as Vietnam, the Philippines and Pakistan and plans to use similar technology on steel plants in the future.
Effects of Air Pollution in China On living with Beijing's air pollution, Evan Osnos wrote in The New Yorker: “After four years in Beijing, I’ve learned how to gauge the pollution before I open the curtains; by dawn on the smoggiest days, the lungs ache. The city government does not dwell on the details; its daily air-quality measurement does not even tally the tiniest particles of pollution, which are the most damaging to the respiratory system. Last year, the U.S. Embassy installed an air monitor on the roof of one of its buildings, and every hour it posts the results to a Twitter feed, with a score ranging from 1, which is the cleanest air, to 500, the dirtiest. American cities consider anything above 100 to be unhealthy. The rare times in which an American city has scored above 300 have been in the midst of forest fires. In these cases, the government puts out public-health notices warning that the air is “hazardous” and that “everyone should avoid all physical activity outdoors.” As I type this in Beijing, the Embassy’s air monitor says that today’s score is 500. [Source: Evan Osnos, The New Yorker, December 21, 2009]
The engines of Chinese airlines have to be overhauled and replaced more frequently than elsewhere because operating in Chinese air corrodes the turbine blades faster.
In Tangshan, a large industrial, coastal city 125 miles east of Beijing, people can tell which way the wind is blowing by what color the smog is. Grayish color smog comes from iron deposits blown from steel mills to the south; whitish smog comes from chemical factories to the east; and black dust comes from the coal and coking plant to the west. Tangshan itself is home to many dirty factories and plants such as Beijing Coking-Chemical Plant and Capital Iron and Steel, both of which were relocated to Tangshan from Beijing to reduce pollution there.
The Beijing Coking-Chemical Plant was one of the Beijing worst polluters until it was relocated in 2006. At it peak it employed 10,000 workers and powered most of the city’s stoves and heating system. Chinese leaders were proud of the fact that smoke for the factory’s six chimneys never stopped in its 47-year history. After it was moved to Tangshan people that used to live near it in Beijing said it was the first time they could hang laundry outside without worrying about their clothes getting covered with black coal dust.
Health Problems and Air Pollution in China
China has the world highest number of deaths attributed to air pollution. The World Health Organization estimated in 2007 that 656,000 Chinese died prematurely each year from ailments caused by indoor and outdoor air pollution (that's like losing everybody in Wyoming every year). The World Bank placed deaths related to outdoor pollution at 350,000 to 400,000, but excised those figures from a 2007 report under government pressure.
According to Chinese government statistics 300,000 die each year from ambient air pollution, mostly from heart disease and lung cancer. An additional 110,000 die from illnesses related to indoor pollution from poorly ventilated wood and coal stoves and toxic fumes from shoddy construction material. The air pollution death figure is expect to rise to 380,000 in 2010 and 550,000 in 2020. The Chinese government has calculated that if the air quality in 210 medium and large cities were to be improved from “polluted” to “good” levels 178,000 lives could be saved.
International schools here are doming their athletic fields because pollution so often requires that students stay indoors. Washington Post writer John Pomfret was based in Beijing for many years. When his family moved to Los Angeles afterwards his son’s asthma attacks and chronic chest infections stopped. When asked why he moved to Los Angeles he jokingly said “for the air.”
It has been reasoned that all forms of air pollution are 10 times more damaging to health than all forms of water pollution. According to the World Bank and WHO between 300,000 and 350,000 people die from outdoor air pollution and about 300,000 die from inside air pollution. Some think the true figure is much higher. Some estimate that indoor air pollution kills more than 700,000 people a year. The fine particles produced by coal-fired stoves exacerbates respiratory problems and is especially damaging to children’s lungs functions.
Air pollution causes premature births, low-birth weight babies, and depresses lungs functioning in otherwise healthy people. It has also been blamed for China's rising rates of cancer. Lung cancer is now the leading cause of death in China. In the last five years the number of deaths from the disease has risen 18.5 percent to 34 per 100,000 people. Air pollution is also linked with a variety of respiratory aliments. Around some factories the asthma rate is 5 percent. It is estimated that 26 percent of all deaths in China are caused by respiratory illnesses (compared with 2 or 3 percent in the U.S.). Many people in Beijing and Shanghai get hacking coughs. In rural areas, respiratory disease is the number one killer. It is impossible to say how many are caused by air pollution though and how many are caused by smoking or some other cause.
In December 2011 Kyodo reported: Air pollution is likely a main culprit for the almost 60 percent growth in lung cancer rates in Beijing during the past decade, China's state media reported Tuesday. "Increasing air pollution might be largely blamed" for the big rise, even though the smoking rate during the period has not seen an apparent increase, Zhi Xiuyi, the head of Capital Medical University's lung cancer center, told the China Daily. The China Daily cited figures released by the Beijing Institute for Cancer Research as showing that between 2000 and 2009, instances of lung cancer in the capital rose 56 percent. Health experts warn the absorption of small particles in people's lungs poses a long-lasting health danger.[Source: Kyodo, December 6, 2011]
Air pollution is believed to have significantly reduced crop production. Studies based on satellite imagery and ground-based observation suggest that particles of suspended pollutants scatter sun light over two thirds of eastern China resulting in harvests of rice and winter wheat that may be 5 to 30 percent less than if there was no pollution.
Coal-Related Air Pollution Linked to Lung Cancer Nonsmoking women in an area of China’s Yunnan province die of lung cancer at a rate 20 times that of their counterparts in other regions of the country — and higher than anywhere else in the world. In a January 2010 article in the journal Environmental Science & Technology group of scientists said they had come up with a possible explanation why: the burning of coal formed during volcanic eruptions hundreds of millions of years ago. [Source: Sindya N. Bhanoo, New York Times, January 11, 2010]
Coal in Yunnan’s Xuanwei County, where the problem exists, contains high concentrations of silica, a suspected carcinogen. There is more silica in this coal than in 99.9 percent of all the samples we analyzed, said an author of the study, Robert B. Finkelman, a professor of geology at the University of Texas at Dallas. [Ibid]
Like others in rural China, the families of Xuanwei County use coal for heat and for cooking. As the coal burns, particles of silica are released with the vapor and inhaled. Women, who do the cooking, face the greatest exposure. [Ibid]
Dr. Finkelman and his colleagues found that quartz, of which silica is the primary component, made up 13.5 percent of the coal samples taken from Xuanwei County. In normal coal samples, quartz and other minerals are found only in trace amounts. The grains of quartz were so small they were only visible through an electron microscope, Dr. Finkelman said. Strikingly, the coal found in neighboring villages did not contain quartz at the same high levels or with such fine grain. [Ibid]
When the volcanic eruptions occurred 250 million years ago, they set off a mass extinction and released acid gases, leading to a variety of changes in the earth’s environment, including acid rain. Dr. Finkelman speculated that the rain might have dissolved surface rocks composed of silica, which then might have worked its way into developing formations of coal. [Ibid]
The high cancer rates in Xuanwei have attracted the attention of scientists for decades. Dr. Qing Lan, an epidemiologist at the National Cancer Institute in Rockville, Md., is completing two studies involving hundreds of women and families there. While her team is confident that coal burning is causing the high rates of cancer, they are not certain it is due to silica. [Ibid]
Unreliability of Chinese Pollution Data Whether government statistics are reliable is another matter, Sharon Lafraniere wrote in the New York Times. While some argue that the release of ever more detailed data makes fudging ever harder, Mr. Andrews, the environmental researcher, contends that the government systematically manipulated data and standards to create more “blue sky” days. Although attention focuses on Beijing, at least 16 other cities are more polluted, the World Bank says. Their efforts to clean up the air are partly offset by rising populations, an avalanche of vehicles and never-ending construction.
Some experts contend that the government shies away from epidemiological studies on pollution’s health impact. “They are really unwilling to match it to the health data because that would be much more alarming,” said one specialist who spoke anonymously for fear of angering Chinese officials. “They want to get the counts down first.”
Kyodo reported: Many Beijing residents worry about discrepancies between China's official air quality readings and air testing conducted at the U.S. Embassy in Beijing, which conducts its own measurements. While China's national environmental monitoring center reported that Beijing's air was slightly polluted Monday, the U.S. Embassy, which measures smaller particulates, or those less than 2.5 micrometers in diameter, rated it as "hazardous.' [Source: Kyodo, December 6, 2011]
China's pollution monitors have been struggling to maintain credibility since a clear run of blue-sky days during the 2008 Beijing Olympic Games when factories were forced to temporarily close and car use was severely restricted. "The government has created a story that air pollution has improved, but actually it has not," Steven Andrews, a Beijing-based environmental consultant, told Kyodo News. "China actually has stringent environmental regulations. But if they are not being followed in the capital, you can just imagine how bad it must be in other areas," he said.
The Beijing government has even criticized health experts for taking health precautions to deal with the air pollution. When an American doctor at Beijing United Family Hospital recommended this month on his blog that people wear face masks, the Communist Party-affiliated Global Times newspaper ran an article rebuking him. The newspaper quoted an anonymous doctor at Peking University People's Hospital as saying, "The suggestion to wear air masks will make trouble out of nothing, as we've had polluted air for a long time, and we shouldn't be living with an American standard." [Source: Barbara Demick, Los Angeles Times, October 29, 2011]
Beijing and Chinese Cities with Bad Air Pollution Three Chinese cities—Linfen, Lanzhou and Urumqi—made the top 10 list of cities in the world with the worst air pollution by the Blacksmith Institute Other cities with the bad air pollution include Golmud, Shijiazhuang, Shizuishan, Datong, Taiyuan, Jilin, Hechi and Zhuzhou. Most of these cities are in the north, where blowing dust combines with industrial pollutants.
Chinese cities usually rank high in international studies of pollution. Levels of suspended particles: (micrograms per cubic meter, 1995): Beijing (370); Shanghai (246); Chongqing (322); Taiyuan (568); Bangkok (200); Los Angeles (76); New York (59); Tokyo (55). Levels of sulfur dioxide (micrograms per cubic meter, 1995): Beijing (94); Shanghai (53); Chongqing (338); Taiyuan (424); Bangkok (13); Los Angeles (8); New York (26); Tokyo (22). Levels of particles of smoke in Asian cities (micrograms per cubic meter from 1987 to 1990): Calcutta (400); Beijing (380); Jakarta (280); Hong Kong (120); Bangkok (100); Manila (95); Tokyo (50); New York (60).
Even in remote areas air pollution levels can be alarmingly high. On the nice new highway between Urumqi and Turpan in Xinjiang it s sometimes difficult to make out the wonderful scenery because brownish smoke produced by natural gas refineries and coal plants.
For most of the last two decades, Beijing's residents have endured dense smog caused by industry, coal-fired heating and traffic that increased at a rate of 1,000 vehicles a day. The government issues daily air pollution reports and occasionally warns the young, elderly and people with respiratory problems to remain inside. Even on many ‘blue sky days’ pollution levels are considerably higher than the standards set by the World Health Organization. Red flags are raised outside my school classroom when it is too polluted to go out and play.[Source: Peter Foster, The Telegraph, August 16, 2010]
Andrew Jacobs wrote in the New York Times, “Even if they are fond of griping about bad air, Beijing residents have learned to take it all in stride. Looking wilted amid the heat and haze, Wang Dong, 34, a livery-cab driver, said he tried to counteract the smog by eating more vegetables and drinking more water. Annie Chen, 26, a sales clerk, revealed a tactic she had learned on television: apply an extra layer of makeup to protect skin from contaminated air. Then there was Zhang Hedan, 46, a street vendor who was fanning his flushed face with a piece of paper. Maybe it will blow away the dust, he said hopefully. He added, Well, maybe that not so effective, but at least I feel better psychologically.” [Source: Andrew Jacobs, New York Times, July 28, 2010]
See Car Restrictions, Olympic Below
Air Pollution in Beijing Beijing's smog is a noxious cocktail consisting mainly of heavy automobile exhausts, major coal-fired generators outside of the city and smaller ones located inside the city, as well as dust from construction sites. People sometimes joke that you can smell China’s GDP in the air.
Keith B. Richburg wrote in the Washington Post: Beijing sits ringed by mountains on its north and west, so when a haze of pollution lumbers in, it just sits, and sits, and sits, until either strong winds or rains come along to push it off to the east. Technically, the stuff in the air is “particulate matter,” defined by the U.S. Environmental Protection Agency as dust, dirt, soot and smoke that comes from cars and power plants, like those in the provinces that surround Beijing. [Source: Keith B. Richburg, Washington Post, January 19 2012]
According to a January 2012 report by the Xinhua News Agency, research by Beijing authorities found that 60 percent of the smallest particulate matter in the city’s air comes from coal burning, car emissions and industrial production; 23 percent from dust; and 17 percent from the use of solvents. “The major problem is coal,” said Zhou Rong, a climate and energy campaigner for the environmental group Greenpeace, who wears a face mask when she goes outdoors and bought masks for her colleagues. “Cars are easier to control,” Zhou said. “It is really hard for any Chinese government body to say ‘no more coal.’ ”
On several occasions, pollution combined with fog has been so bad that motorists have had to turn on their headlights in the middle of the day. "The fine particulate matter is what affects visibility and makes it look like a horrible foggy day," Cornell air quality expert Westerdahl told the New York Times. "It also is what most directly affects human health."
Residents long accustomed to a polluted, congested capital are starting to openly complain.“It's a fact that air pollution can damage your personal health,” Wang Xi, 29, a computer engineer, told the Washington Post. He said he has been riding a bicycle in the city for 10 years, first to school and now to work. He started wearing a high-tech mask after experiencing a sore throat.
Complaints about air quality are a staple of conversation in Beijing. From recent Chinese microblog chats came such comments as: "Is it excrement floating in the air today? I'm almost choking to death!" "There is no quality of life when you can't be sure you're not breathing anything poisonous." Over the last year, interior designer Lu Weiwei and a photographer have been taking pictures of people against a backdrop of air, clear or polluted — observing that the mood of the people is often dependent on the air quality. "You don't need sophisticated instruments to tell you what is the air quality," Lu said. "You look up at the sky and if it's clear, it is a good day and you're happy — or not."
What residents find most frustrating is the knowledge that the government is capable of cleaning up the air. It was done in 2008, before the start of the Beijing Olympics, when factories were shut down and tough restrictions were imposed on cars. Shanghai did the same around the time of the Shanghai World Expo last year, and Guangzhou cleaned up in time for the 2010 Asian Games.
Off-the-Scale' Smog Grounds Flights in Beijing In January 2012, AFP reported: More than 150 flights to and from Beijing were cancelled or delayed as a thick cloud of acrid smog shrouded the city, with US figures saying the pollution was so bad it was off-the-scale. The national meteorological centre said the Chinese capital had been hit by thick fog that reduced visibility to as little as 200m in some parts of the city, while official data judged air quality to be 'good'. [Source: AFP, January 11, 2012]
But the US embassy, which has its own pollution measuring system, said on its Twitter feed that the concentration of the smallest, most dangerous particles in the air was 'beyond index' for most of the morning. The US system measures particles in the air of 2.5 micrometers or less, known as PM2.5, considered the most dangerous for people's health.
The Washington Post reported: Traffic has been backed up more than usual because of the low visibility, and several highways were closed. Parents have been keeping their children indoors. Residents have been racing to buy air purifiers, oxygen generators and face masks.
Air Pollution in Lanzhou
A study by the Washington-based World Resources Institute in the late 1990s reported that nine of the ten cities with the world's worst air pollution were in China. At the top of the list was the northern city of Lanzhou in Gansu Province.
The amount of suspended particles in Lanzhou is twice that of Beijing and 10 times that of Los Angeles. Simply breathing is said to be equivalent to smoking two packs of cigarettes a day. The pollution is often so bad that people can feel the grit in their noises and between their teeth and routinely develop sore throats, headaches and sinus problems. When children are asked what color the sky is, they often reply: "White, sometimes yellow."
The pollution is caused by coal smoke, car exhaust, pollutants released by petrochemical, metal and heavy industry factories and dust blown from the arid yellow mountains that surround the city. The factories in Lanzhou were placed there in accordance with a plan by Mao to locate heavy industry factories in western China where he thought they would less vulnerable to nuclear attack.
The pollution is especially bad because atmospheric conditions create layers of dense air that trap the pollutants and Lanzhou is located in valley surrounded by mountains that prevent winds from blowing the pollutants away. Shutting down some state-owned factories has helped reduce some of the air pollution there.
Image Sources: 1) University of Washington; 2) Impact Lab; 3,5 ) Natalie Behring, Bloomberg, Environmental News.; 4) University of Utah; 6) Environmental News; 7) David Wolman Blogspot; 8) NASA; 9) Julie Chao http://juliechao.com/pix-china.html ; You Tube