NGHỊ QUYẾT 36 VÀ ÂM MƯU NHUỘM ĐỎ CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN TẠI HẢI NGOẠI
by NGUYỄN THIẾU NHẪN - 7/23/2012
by NGUYỄN THIẾU NHẪN - 7/23/2012
Theo tin báo chí trong nước, cách đây 3 năm, ngày 25-9-2009, tại Hà Nội, một lễ ký kết thỏa thuận hợp tác và phối hợp thông tin tuyên truyền trong công tác đối với Người Việt Nam Ở Nước Ngoài giữa Bộ Ngoại Giao (NVNONN) với Đài Tiếng nói Việt Nam và Thông Tấn xã Việt Nam.
Cũng theo tin báo chí trong nước thì, 5 tháng sau, ngày 22-02-2010, Nguyễn Thanh Sơn, Thứ Trưởng Ngoại giao của CSVN, trả lời cuộc phỏng vấn của Thông tấn Thế giới &Việt Nam tuyên bố quyết tâm “cần phát huy tâm huyết của kiều bào” và tuyên bố NQ.36 thành công lớn trong năm 2009, và sẽ tiếp tục tấn công vào năm 2010 như sau:
“Năm 2010, chúng tôi tiếp tục triển khai sâu rộng và toàn diện công tác về NVNONN trên cả 3 lãnh vực: xây dựng chính sách, vận động và thông tin tuyên truyền. Ủy ban sẽ tổ chức hội nghị tổng kết 6 năm thực thi nghị quyết 36 của BCT, phối hợp với các cơ quan liên quan tiếp tục thúc đẩy việc ban hành về quốc tịch, mua và sở hữu nhà ở tại VN của NVNONN và chính sách thu hút chuyên gia trí thức kiều bào đóng góp cho đất nước. Cùng với những chương trình “Xuân Quê hương 2010”, Ủy ban dự kiến tổ chức đoàn kiều bào tiêu biểu về dự lễ Quốc tổ Vua Hùng (dự kiến kết hợp thăm đảo Trường Sa), Quốc khánh 2-9, “Trại Hè VN”, Festival thanh niên sinh viên toàn thế giới tại Đức, tổ chức lớp học tiếng Việt, cuộc thi tiếng hát dành cho kiều bào “Tôi yêu tiếng nước tôi” và các hoạt động hướng về đại lễ 1.000 năm Thăng Long – Hà Nội…
Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ phối hợp với đài Truyền hình Việt Nam xúc tiến đưa kênh VTV4 vào hệ thống truyền hình cáp tại một số địa bàn; phối hợp với các cơ quan truyền thông khác trong nước để mở rộng phạm vi hoạt động, tăng cường hơn nữa cho bà con ta.”
-Trong dịp Tết Xuân Nhâm Thìn năm 2012, cái gọi là “phái đoàn báo chí Nam California”, vốn là 2 “tờ báo rác” (Việt Weekly &KBC Hải ngoại) của những kẻ lợi dụng tự do báo chí để gây rối trong cộng đồng Nam Caifornia mà đồng bào ở đây đã nhẵn mặt “được” Nguyễn Thanh Sơn “xỏ mũi” đã nói những lời xum xoe bợ đỡ mà những người làm báo có liêm sỉ nào cũng phải nhăn mặt. Trong trả lời phỏng vấn thấy Nguyễn Thanh Sơn có “khoe” mời nhạc sĩ Phạm Duy ra Hà Nội ca hát và ông nhạc sĩ này “được” Chủ tịch Nước và phu nhân bắt tay mà thấy tội nghiệp cho những kẻ vì chút quyền lợi cuối đời mà vứt đi liêm sỉ!
1. NGHỊ QUYẾT 36 VÀ CHIẾN DỊCH MÀU DA CAM
Không phải tới bây giờ Cộng Sản Việt Nam mới nghĩ tới chuyện “giải phóng” cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại. Nhiều năm trước, chúng tôi đã báo động qua bài thuyết trình “Từ du kích chiến đến vận động chiến trong mặt trận tuyên vận của Cộng sản Việt Nam tại hải ngoại” tại Khu hội Cựu Tù nhân Chính trị Bắc California vào ngày 15-3-1998. Sau đó, bài viết đã được cập nhật hóa và phổ biến trên tuần báo Quê Hương, đài phát thanh Quê Hương và tuần báo Tiếng Dân. Phần kết luận của bài thuyết trình như sau:
“Trong tương lai rồi sẽ có những cán bộ cao cấp của Hà Nội ra nước ngoài tiếp tục kêu gọi ngoại quốc đầu tư; rồi sẽ có những đoàn văn công được gửi ra nước ngoài trình diễn; rồi sẽ có những phim ảnh từ trong nước đem ra nước ngoài chiếu; rồi sẽ có những cuộc triễn lãm tranh ảnh... để giao lưu văn hóa; rồi sẽ những cuộc hội thảo về khoa học, kỹ thuật.
Và rồi sẽ có:
Một hệ thống truyền thông của CSVN với một nhật báo, một tuần báo, một nguyệt san, môt nhà in, một nhà sách với hệ thống phát hành rộng lớn, một đài phát thanh, một đài truyền hình... xuất hiện tại Bắc Mỹ (biết đâu chẳng là ngay tại San Jose) trong tương lai nêu chúng ta không đoàn kết và tranh đấu quyêt liệt với những kẻ tự nguyện xé bỏ căn cước tỵ nạn, vỗ ngực xưng danh là ‘người Quốc Gia công chính’, lợi dụng quyền tự do ngôn luận, tiếp tay Việt Cộng đánh phá cộng đồng.”
Lời tiên đoán của chúng tôi cách đây 14 năm, hiện nay, đã trở thành sự thật ngay trước khi nghị quyết 36 của VC được ban hành.
Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện trong một buổi ra mắt sách ở Bắc California đã đưa ra nhận xét: “Nhận diện Viêt gian không khó. Những tên nào mở đại hội đón rước văn nô Cộng sản ra hải ngoại tuyên truyền cho băng nhạc, đĩa hát của chúng, thì bọn đó đích thực là Việt gian.”
Tháng 8 năm 2002, từ nhà tù Dublin, nữ chiến sĩ đấu tranh Nguyễn Thị Ngọc Hạnh đã viết một bức thư có đưa ra nhận xét tiếp lời của nhà thơ Nguyễn Chí Thiện như sau:
“Hiện nay những tên Cộng sản vẫn lẫn lộn khắp nơi! Chúng ta hãy để ý những kẻ nào cứ nhắm người Quốc Gia mà đánh... thì là Việt Cộng chứ còn ai... Nơi nhà tù Anh Quốc, có lúc tôi bị biệt giam tận địa đạo tối tăm. Lúc đó niềm hy vọng tiếp sức cho tôi là những lời thơ khích lệ của đồng bào. Rồi lần đầu tiên tôi nhận một lá thư. Cầm được lá thư có hàng chữ Việt, tôi thấy lòng dâng tràn sung sướng cùng với hàng ngàn thương mến. Tôi ép thư vào lồng ngực. Ôi! Ðồng bào ruột thịt đã đến cùng tôi. Mở phong thư ra tôi thấy bài viết của một người tên Ðỗ Quyên, bài đã đăng trên tờ Thời Báo ở San Jose, bài báo rất dài có nhiều tình tiết.
Tôi còn cất giữ nó làm kỷ niệm, xin trích ra đây một vài đoạn như sau:
‘Ngọc Hạnh, mụ là tên bôi nhọ hàng ngũ quốc gia một cách tinh vi, là tên tham sống sợ chết, là tên khủng bố giết người, làm tay sai cho Ðoan Trang...’
Gần đây, trong vụ xảy ra khi có sự xuất hiện của tên VC Nguyễn Tấn Dũng tại San Francisco, thì cũng chính anh chàng Ðỗ Quyên của tờ Thời Báo đã viết bài “Ai sẽ cứu được Ngọc Hạnh?” Anh chàng lại một phen nữa dài dòng, cuối cùng thì cũng kết luận: ‘Người nhận tội phải là Ðoan Trang. Vì Ngọc Hạnh chỉ vì chút tiền mà làm theo lệnh.’
Kính thưa quí vị, nhân viên điều tra của FBI là người Việt Nam, anh tên là Tuấn Nguyễn, là người đầu tiên phỏng vấn Ngọc Hạnh. Chính cuộc phỏng vấn này đã quyết định hoàn toàn cho vụ án. Anh Tuấn Nguyễn nói với tôi: “Lần đầu tiên trong đời làm FBI của tôi, tôi gặp một người mà lúc bị bắt đã một mình nhận lãnh trách nhiệm, và còn kêu oan đòi trả tự do cho người khác. Không có tới một đồng trong người, thật lạ quá, lạ quá!” (nguyên văn).
Thưa quí đồng hương, đáng lẽ những sự hy sinh là điều không nên nói, vì ai cũng biết hễ nói ra là sự hy sinh không còn ý nghĩa nữa, nhưng vì cuộc chiến hỏa mù của Cộng sản đang dần hủy diệt niềm tin của những người Quốc Gia với nhau, nên buộc lòng Ngọc Hạnh phải nói ra như một lời chia xẻ.”
Bây giờ thì báo nào, đài phát thanh nào, đài truyền hình nào, trung tâm băng nhạc nào, ký giả nào, bầu show nào... làm lợi cho VC, cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại đã... nhẵn mặt.
Ngay từ năm 1990, bác sĩ Nguyễn Ngọc Hà, một tay sai của VC tại Pháp, đã xuất bản quyển “Về Người Việt Nam Ðịnh Cư Ở Nước Ngoài”. Trong “Lời tác giả”, tên bác sĩ tay sai này đã viết: “... Trên cơ sở kết quả nghiên cứu, chúng tôi đề nghị với lãnh đạo Ðảng và Nhà nước một phương hướng chiến lược, một số chính sách và chủ trương cấp thiết nhằm tạo điều kiện cho cộng đồng người Viêt Nam ở nước ngoài ổn định được cuộc sống, thân ái, đoàn kết hướng về quê hương, dân tộc, góp phần xây dựng Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa.”
Tên bác sĩ tay sai còn tự khoe mình là VC khi ra sức nâng bi các “đồng chí” của hắn như sau: “Cuốn sách này cũng nhằm phục vụ các đồng chí Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Hồ Chí Minh, các đồng chí Trưởng ban, Ngành, Sở, Mặt Trận Tổ quốc các tỉnh, thành ở trong nước, để có thể kịp thời có những quyết định, giải pháp thích hợp và cụ thể nhằm đưa công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài tiến lên một bước.”
Vào năm 1992, tạp chí Cộng sản số 435 đã đăng tải bài “Làm Tốt Công tác Vận Ðộng Người Việt Nam Ở Nước Ngoài” đã viết như sau:
“... Tăng cường thông tin giữa trong và ngoài nước, mở rộng giao lưu trao đổi văn hóa phẩm, xuất bản phẩm, nâng cao công suất các phương tiện thông tin đại chúng đến tận vùng xa trên thế giới. Tạo điều kiện cho nhiều đoàn nghệ thuật, các tổ chức triển làm văn hóa Việt Nam, các nhà khoa học trong và ngoài nước gặp gỡ, đối thoại để góp phần bảo tồn văn hóa dân tộc, góp phần xây dựng một nước Việt Nam giàu mạnh.
Bên cạnh việc biểu dương các hoạt động yêu nước tích cực của Việt kiều, cần phê phán các nhận thức mơ hồ, các quan điểm lệch lạc; đấu tranh chống các hoạt động thù nghịch, các âm mưu chống phá đất nước của bọn phản động lưu vong ở nước ngoài.”
Nghị quyết 36 chẳng có điều gì mới lạ so với các tài liệu của CSVN đã phổ biến trước đây, ngoài việc xác nhận chính Ðảng CSVN đã phải khuất phục trước sức mạnh của cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản ở hải ngoại nên đã tìm mọi cách ve vãn để hòa hợp hòa giải với cộng đồng người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản để lợi dụng sức người, sức của của những kẻ mà chúng đã từng gọi là “bọn trộm cướp, đĩ điếm, bọn phản bội tổ quốc, bọn ôm chân đế quốc” để củng cố quyền lực hầu tiếp tục đè đầu cưỡi cổ 80 triệu người dân ở trong nước.
Theo nghị quyết 36, trong lãnh vực thông tin, tuyên truyền và văn hóa, văn nghệ Thủ tướng VC Phan Văn Khải đã ra lệnh cho Ban Tư Tưởng - Văn Hóa Trung Ương và Bộ Văn Hóa-Thông Tin nhiệm vụ: “Nghiên cứu, xây dựng quy chế khuyến khích các đoàn nghệ thuật, các ca sĩ, nghệ sĩ trong nước tổ chức các chuyến biểu diễn nghệ thuật phục vụ kiều bào; các ca sĩ, nghệ sĩ người Việt Nam ở nước ngoài về biểu diễn ở trong nước; xuất bản, phát hành ở trong nước một số sản phẩm văn hóa của cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài phù hợp các quy định về xuất bản...”
Về chuyện các ca sĩ “trong hát ra, ngoài hát vô” để giao lưu văn nghệ thì mọi người đều đã rõ.
Về chuyện “xuất bản, phát hành ở trong nước một số sản phẩm văn hóa của cộng đồng Việt Nam ở nước ngoài phù hợp với các quy định về xuất bản...” thì chuyện này đã xảy ra từ lâu chứ không phải tới bây giờ mới bắt đầu - như nghị quyết 36 đã đề ra.
Nhiều năm trước đây, Nhật Tiến và nhóm bồi bút tay sai đã xuất bản quyển “Trăm hoa vẫn nở trên quê hương” đem về nước để... báo công nhưng cai thầu văn nghệ lúc đó là Tố Hữu đã chẳng ngó ngàng gì đến khiến cả lũ tẽn tò. Sau một thời gian ra công hãn mã làm báo Hợp Lưu, làm tờ Văn Học với mục đích gây thanh thế để sau này dễ bề ca tụng các văn nô VC Hoàng Ngọc Hiến, Nguyễn Huệ Chi là những kẻ đã được Trung tâm William Joiner mướn để “viết tờ căn cước đỏ” cho người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản qua sự móc nối của tên Việt gian Nguyễn Bá Chung, một sinh viên đã chạy chọt, đút lót để được đi du học trước năm 1975.
Nhật Tiến đã được Ðảng và Nhà nước trả công bằng cách cho in chung với người em là nhà văn Nhật Tuấn tập truyện ngắn “Quê Nhà, Quê Người”.
Phần Nguyễn Mộng Giác (vừa mới qua đời ngày 2-7-2012) đã được cán bộ văn hóa cao cấp của VC là Mai Quốc Liên cho phép tái bản và phát hành ở trong nước quyển trường thiên tiểu thuyết “Sông Côn mùa lũ”.
Nói đến chuyện Ðảng và Nhà nước cho phép in và phát hành tác phẩm ở trong nước mà không nhắc đến nhà văn “mầm non” Ðỗ Mậu sẽ là một điều rất thiếu sót. Quyển hồi ký “Việt Nam máu lửa quê hương tôi” được “những bàn tay lông lá” viết dùm ông cựu Tướng-khố-xanh Ðỗ Mậu để chửi cố Tổng Thống Ngô Ðình Diệm, bêu rếu chế độ miền Nam đã được báo Công An TP/HCM đăng lại với tựa đề “Tâm sự Tướng lưu vong” và sau đó đã được in và phát hành ở trong nước. Ông Tướng phản chủ - cũng đổ đốn như tên cố Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ - đã về nước, ngồi xe lăn lên đài truyền hình ca tụng chế độ, khoe mình cùng quê cố Tổng Thống Ngô Ðình Diệm, cùng quê với ông Ðại Tướng Võ Nguyên Giáp, ông Tướng ngày xưa nổi tiếng với mấy câu thơ Bút Tre:
“Hoan hô đồng chí Võ Nguyên
Giáp ta thắng trận Ðiện Biên trở về...”
Ngày nay càng nổi tiếng với mấy câu thơ dân gian khi ông được cho về phụ trách Ban Kế Hoạch Hóa Gia Ðình để giúp chị em phụ nữ cai đẻ:
“Ngày xưa Ðại Tướng cầm quân
Ngày nay Ðại Tướng cầm quần chị em...
Ngày xưa Ðại Tướng công đồn
Ngày nay Ðại Tướng ngăn l..., cản c...”
Ông Cựu Tướng Quân lực VNCH cứ khoe mình là “sinh vi Tướng, tử vi Thần” nhưng lúc ông cựu Tướng “hai năm mươi” lại được Toà Ðại sứ VC gửi đến một vòng hoa phúng điếu khiến mấy ông Giao Ðiểm là những người tổ chức tang lễ cho ông cựu Tướng phải lật đật đem giấu vì nhóm này sợ bị lộ cái bản mặt tay sai VC!
Khi Trung tâm William Joiner mướn hai tên cán bộ VC là Hoàng Ngọc Hiến và Nguyễn Huệ Chi đào mồ chôn căn cước tỵ nạn chính trị của người Việt Quốc Gia tỵ nạn cộng sản trên khắp thế giới thì mọi người đã thấy rõ bộ mặt bồi bút của những nhà văn Nguyễn Mộng Giác, Hoàng Khởi Phong, Ðặng Tiến, bác sĩ Nguyễn Ý Ðức, luật sư Nguyễn Hữu Liêm... Bộ mặt bồi bút tay sai của những nhà văn Nhật Tiến, Nguyễn Mộng Giác, Hoàng Khởi Phong, Trương Vũ, Nguyễn Thị Hoàng Bắc càng rõ nét hơn khi cán bộ VC Trần Văn Thủy, người đã từng nổi tiếng với phim tài liệu “Chuyện Tử Tế” trong thời “đổi mới và cởi trói” của cố Tổng bí thư VC Nguyễn Văn Linh, phỏng vấn 5 ông, 1 bà và xuất bản tại hải ngoại tác phẩm “Nếu Ði Hết Biển” là một phần trong chương trình nghiên cứu của Trung tâm William Joiner. Ðọc một loạt bài phân tích của phiếm luận gia Công Tử Hà Ðông, tức nhà văn Hoàng Hải Thủy, về tác phẩm “Nếu Ði Hết Biển” ai cũng thấy năm ông, một bà nhà văn hải ngoại “xệ ơi là xệ”!
Ai đời cầm bút viết văn tại Hoa Kỳ là một xứ sở tự do mà khi “bị” một anh đạo diễn VC như anh đạo diễn Trần Văn Thủy phỏng vấn lại cứ trả lời với giọng điệu xum xoe bợ đỡ cứ như là những “đối tượng Ðảng” không bằng!
Nhà văn “thành danh” như ông Nhật Tiến là người đã từng đoạt giải thưởng văn chương toàn quốc với tác phẩm “Thềm Hoang” lại cứ “nhũn chi chi” ca bài “hoà hợp hòa giải là con đường duy nhất để cứu nước”, bị cán bộ VC Trần Văn Thủy kê tủ đứng vào mồm mà cứ lải nhải hòa hợp hòa giải. Ðúng là cái bọn... “người đuôi chó” (chữ dùng của nhà văn Hoàng Hải Thủy).
Nói tóm lại, dù bỏ ra rất nhiều tiền để thực hiện Nghị Quyết 36 với âm mưu nhuộm đỏ cộng đồng người Việt Việt tỵ nạn Cộng Sản tại hải ngoại, CSVN đã hoàn toàn thất bại.
-Âm mưu viết tờ căn cước đỏ cho 3 triệu người Việt tỵ nạn Cộng sản đã thất bại vì công trình nghiên cứu của Trung Tâm William Joiner đã có “hà tì” vì bị kiện. Và “chiếc cầu giao lưu văn hóa” đã sụp đổ vì chính những nhà văn chủ trương tiếp tay “giao lưu văn hóa một chiều” bị nhà cầm quyền CSVN chê là “bọn hôi mùi thực dân, đế quốc”!
NGUYỄN THIẾU NHẪN
http://nguyenthieunhanwordpress.
No comments:
Post a Comment