Dec 31, 2012

• Việt Cộng thích "KIỂM TRA" sâu trong "VÙNG KÍN" của ĐÀN BÀ


Việt Cộng thích "KIỂM TRA" sâu trong "VÙNG KÍN" của ĐÀN BÀ
Thế Hệ Nhận Giặc làm Cha
Chuyện xảy ra trong ngày xử phúc thẩm CLB Nhà Báo Tự Do
"VÙNG KÍN" của ĐÀN BÀ không cất giữ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA NÔ LỆ VIỆT CỘNG

by Nguyễn Hoàng Vi



Vượt qua vòng vây của an ninh bao quanh nhà để ra phiên tòa đã khó. 

Cả đêm trước ngày diễn ra phiên tòa phúc thẩm không ngủ được vì chỉ sợ mình nhắm mắt sẽ ngủ quên đi mất. Đành nằm đợi trời sáng. 4h sáng, trong lòng cảm thấy bất an, bồn chồn, lo là chỗ mình đang trú bị lộ, an ninh sẽ chặn không thể đi được. Tiếng động ngoài cửa càng làm mình lo hơn.

Ngồi dậy bật đèn, mở máy lên đọc kinh và cầu nguyện. Cứ đọc đi đọc lại mãi Kinh Hòa bình. 5h30 sáng, mở cửa bước ra ngoài thấy mọi thứ đều yên bình. Thế là diện bộ đồ thể dục vào, "tót" ra đường thôi. Sau khi cà phê cà pháo xong, gần 8h sáng lượn qua tòa án thấy toàn phe an ninh, chẳng thấy phe ta đâu cả. Quyết định dừng chân một nơi gần đó để đi bộ từ từ lại.

Hơn 8h, tôi bước chân từ phía ngã tư Pasteur - Lý Tự Trọng qua công viên Cổ Đa đối diện Tòa án. Khi dừng chân ngay đối diện Tòa án, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn, camera cũng chĩa dồn về phía tôi. Dường như chỉ có mình tôi lạc lỏng giữa đám đông xa lạ với những cặp mắt hình viên đạn đang nhìn về phía tôi. Mặc kệ! Tôi chọn cho mình một chỗ ngồi đối diện với Tòa án, một mình lẩm nhẩm bài Kinh Hòa bình cầu nguyện cho những người đang bị xét xử bên trong Tòa án. Ngồi đó được một chút, công an đến đuổi tôi đi chỗ khác. Tôi bước chân qua phía bên kia Tòa án, ngồi ngay chỗ nhà chờ xe buýt. Có vài người cũng ngồi đấy vì không được vào phiên tòa, chúng tôi bắt đầu trò chuyện làm quen. Được một chút, công an lại đuổi chúng tôi đi chỗ khác. Tôi trở lại phía công viên, cũng vừa lúc Vũ Sỹ Hoàng (Fb Hành Nhân) và Bách Việt đi tới. Chúng tôi cùng bước vào trong công viên ngồi trò chuyện với nhau. Chỉ được một chút, đám đông đủ loại công an, an ninh, dân phòng, trật tự đô thị đi về phía 3 người chúng tôi. Linh cảm có điều không hay, chúng tôi quyết định đứng dậy rời khỏi công viên. Một viên công an lớn tuổi đi nhanh theo tôi nói:

Cuộc HIẾP DÂM tập thể, ẤN TƯỢNG và HOÀNH TRÁNG của Công An XHCN NÔ LỆ VIỆT CỘNG
Bọn tay sai Việt Cộng có công lớn cho "BÊN THẮNG CUỘC", nên chúng có quyền LỘT QUẦN ÁO TRẦN TRÙNG TRỤC của bất kỳ ai chúng muốn, nhất là ĐÀN BÀ PHỤ NỮ để KIỂM TRA vùng KÍN. Và chúng cũng có quyền bỏ vào vùng KÍN ấy vật gì chúng muốn

Vùng "KÍN" của đàn bà con gái là khu vực Nhạy Cảm thiêng liêng mà Thượng Đế dành riêng cho họ. Và đây là nơi mà Thượng Đế dùng để tạo ra sự hiện hữu "NỐI TIẾP" của loài người trên mặt qủa địa cầu.

Nếu không có sự "ĐỒNG TÌNH TÌNH NGUYỆN", không aikhông một quyền lực nào có quyền chạm đến.

Làm nhục vùng "KÍN" này là một điều CẤM KỴ. Nếu ai phạm phải tội trạng này, sẽ bị loài người trên thế gian hện tại (thế kỷ 21) đưa vào tội "HIẾP DÂM", và bọn người "NHẬN GIẶC LÀM CHA" - "VIỆT GIAN CỘNG SẢN" coi trời bằng vung xem đó là trò chơi.

TRỜI sẽ KHÔNG DUNG, và ĐẤT sẽ KHÔNG THA

Vùng KÍN của phụ nữ Việt Nam, hay nói khác hơn là ÂM ĐẠO của họ có "CẤT GIẤU ĐIỀU GÌ" có thể "GÂY NGUY HẠI" cho chế độ XHCN NÔ LỆ VIỆT CỘNG ??? Chúng muốn chui vào đó để "LÀM GÌ", và gọi là "KIỂM TRA" ??? Tội nghiệp cho dân tộc VN



------------------
Con lạy bác. Tha cho con. 
Trong vùng "KÍN", con không cất giữ bất cứ điều gì
có thể gây NGUY HẠI cho chế độ XHCN NÔ LỆ của bác. 
Lạy bác. Tha cho con.

Không được. Phải KIỂM TRA.
Trời ơi là Trời. Ông xuống đây mà xem loài người mà ông tạo ra !!!

------------------
Công An mò "chỗ kín" của dân.
Công An mò "chỗ kín" của dân
Noi gương "đạo đức" lão vô thần
Sao không mò má mày cho dễ
Má mày kế bên ... "chỗ kín" gần
"Đỉnh cao" của Đảng là thế đấy
Một lũ đầu tôm chứa đầy phân
Mò kiếm già Hồ trong đó hở
Để tìm "tư tưởng" lão dã nhân.


Jan 02, 2013
Hoàng Nhật Thơ - chuyển: thietgiapVNCH
"VÙNG KÍN" của ĐÀN BÀ không cất giữ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA NÔ LỆ VIỆT CỘNG
-----------------

Giữa Bầy Lang Sói Năm 1972 - Giọng đọc: Cát Bụi


- Đề nghị cô cho kiểm tra giấy tờ.
- Ơ! Đi dạo công viên mà cũng bị xét giấy tờ là sao?
- Tôi là công an, tôi có quyền kiểm tra giấy tờ của bất cứ ai.
- Đúng là anh có quyền kiểm tra giấy tờ của người dân nhưng sau 23h, tôi đi lang thang ngoài đường anh mới có quyền hỏi giấy tờ của tôi. Còn bây giờ là ban ngày, tôi đi dạo chơi công viên cũng bị kiểm tra giấy tờ là sao? Các anh muốn gì?

Họ lao nhanh về phía tôi và Hành Nhân hòng túm bắt chúng tôi. Tôi chạy ra ngay ngoài đường la to lên, họ nhanh chóng tống tôi lên chiếc xe đợi gần đó một cách thô bạo. Hành Nhân bị họ dí theo, túm lấy, đè cổ xuống đất, đấm rách môi và khiêng 2 tay 2 chân tống lên xe như khiêng heo khiến quần bị rách.

Trên xe, họ tiếp tục uy hiếp và đánh đập chúng tôi. Họ giật mất điện thoại của tôi. Tôi bị đưa đến đồn công an phường Nguyễn Cư Trinh, còn Hành Nhân sau đó bị đưa đi đâu thì tôi không rõ. Họ tống tôi vào một căn phòng làm việc khuất phía trong đồn công an. Một tay an ninh khác hùng hổ, vô cớ đánh vào mặt, vào 2 cổ vai tôi rất đau như tôi và hắn có thù với nhau từ kiếp nào. Đánh xong, hắn bỏ ra ngoài hội ý với đồng bọn, bỏ tôi với 1 anh công an phường đang loay hoay làm việc và 1 cô bé làm bên Đội an ninh Quận 1. Tôi quay sang hỏi chuyện cô bé:

- Em năm nay bao nhiêu tuổi?
- Dạ 21.
- Còn trẻ vậy. Chắc mới ra trường thôi phải không? Cô bé gật đầu. Tôi hỏi tiếp:
- Theo em, an ninh được quyền làm những việc pháp luật không cho phép không? Cô bé chưa kịp trả lời thì anh công an cướp lời:
- Em cứ bình tĩnh! Em phải làm gì thì mới bị người ta đưa vào đây chứ. Sao ngoài đường bao nhiêu người họ không bắt mà lại bắt em? (Câu này quá quen thuộc luôn nè!)

- Em hỏi câu đó với thái độ rất nhỏ nhẹ và bình tĩnh đấy anh. Còn em cũng đang thắc mắc điều giống anh vậy đó. Tiện thể, anh đi mà hỏi họ giúp em luôn là tại sao bắt em vào đây.

Mọi người im lặng khi những người an ninh mặc thường phục bước vào phòng. Một chị an ninh nói với tôi:

- Chúng tôi nghi ngờ em giấu tang vật phạm pháp trong người. Đề nghị em cho chúng tôi kiểm tra người. Nghe đến đây, tôi thấy quen quen. Tôi chợt nghĩ đây là chiêu bài vu vạ ghép tội cho tôi đây mà. Thế là tôi nói luôn:

- Được! Nếu các người đã muốn vậy, hãy mang tôi ra trước sự chứng kiến khách quan của người dân, tôi sẽ tự lột đồ cho mọi người cùng chứng kiến.
- Em nói vậy sao được! Em là con gái, còn có danh dự và nhân phẩm. Mang ra đó, họ nhìn em thế nào?
- Đúng là với người phụ nữ, bao giờ danh dự và nhân phẩm của họ cũng rất quan trọng. Nhưng không vì thế mà tôi để mấy người tự ý vu vạ nhằm ghép tội tôi được.

Nói rồi, họ vẫn làm theo ý họ. Họ giữ người tôi lại, bắt đầu lột đồ tôi ra trong sự chứng kiến của những nam an ninh khác và điều đáng ngạc nhiên là họ còn ngang nhiên mang camera ra quay lại. Tôi đoán ra mục đích là họ muốn làm nhục tôi. Vừa chống cự, tôi vừa cảnh cáo họ:

- Mấy người lột đồ tôi đã khó nhưng mặc lại còn khó hơn đấy nhé.

Sau khi trên người chỉ còn bộ đồ lót, họ mới dừng lại. Camera vẫn tiếp tục chĩa về phía tôi. Tôi quay lại phía sau lưng là tấm gương, chỉnh sửa lại tóc tai rồi quay lại hướng camera với thái độ bình thản & điềm nhiên, tôi nói lớn:

- Quay đi! Quay xong nhớ up lên mạng cho tôi và mọi người thấy được sự đê tiện của các người nha! Xong, họ lại bỏ ra ngoài hội ý. 

Tôi đau nhức và mệt mỏi vì bị đánh, vì bị làm nhục, vì cố gồng sức mà chống cự lại, tôi nằm xuống dưới nền đất nhắm mắt để suy nghĩ về sự dã man của họ. Lúc trước khi theo đạo Công giáo, tôi từng tuyên bố rằng tôi thà chết chứ không bao giờ để họ chà đạp nhân phẩm như vậy. Nếu là trước đây, chắc là tôi sẽ lao đầu vào tường chết mẹ cho rồi. Cơ thể bắt đầu cảm thấy lạnh và buồn nôn, tôi chạy vào nhà vệ sinh. Trong khi tôi đang nôn mửa như vậy mà có 1 chị phụ nữ nói là bên y tế Quận 1 đến hỏi tôi đã chồng con gì chưa rồi bắt tôi cởi quần lót ra cho chị ấy khám. Tôi hỏi lý do, chị ấy nói là nôn ói liên quan đến vấn đề tiêu hóa. Tôi bảo là chỗ ấy đâu liên quan đến tiêu hóa, chỉ liên quan đến tiết niệu thôi và từ chối không cho khám gì hết. Chị ấy thấy tôi đang trong tình trạng sức khỏe như vậy, chị ra ngoài kiếm cách từ chối yêu cầu của những người an ninh. Những người an ninh vẫn cố ép chị ấy làm. Tôi từ trong nhà vệ sinh đi ra khuyên chị là không nên làm những việc trái pháp luật và trái đạo đức lương tâm như vậy. Những người chỉ đạo kia sao họ không làm việc đó đi mà đẩy qua cho chị và chính họ đã dám lột đồ quay phim tôi thì việc gì mà họ không dám làm nữa. Chị ấy tháo bỏ găng tay đưa cho những người an ninh và ra ngoài. Phía an ninh lại bỏ ra ngoài. Tôi ngồi bệt xuống đất mà trong đầu chưa hết khỏi sự bàng hoàng. Tôi mong là họ đừng làm. Vì tôi sợ khi họ gây ra điều đó, tâm hồn tôi sẽ bị tổn thương nghiêm trọng và hận thù sẽ hiện diện trong tôi - có thể sẽ hủy diệt chính bản thân tôi và sau nữa mới đến họ. Tôi không biết làm sao để ngăn điều đó đừng xảy ra. Tôi thừ người và bất chợt hát Kinh Hòa bình và rồi tôi cầu nguyện. Họ quay lại với 2 cô y tế mới trong khi tôi vẫn đang hát lời Kinh Hòa bình. Họ yêu cầu tôi ngoan ngoãn hợp tác nhưng bị tôi từ chối. Họ cưỡng chế, khiêng tôi đặt nằm trên bàn rồi bắt đầu khống chế tay chân để lột hết đồ trên người tôi. Tôi cố gắng dùng hết sức chống cự lại họ khiến có mấy lần họ bị tôi đá văng vào tường. Họ cũng có bị tôi cào cấu vào tay và bị tôi nắm tóc kéo nữa. Nhưng sức 1 người không thể nào làm lại 4 người họ, cuối cùng họ cũng lột sạch đồ trên người. Họ còn dùng tay chọc vào chỗ kín khiến tôi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Xong, họ cưỡng chế để mặc đồ lại cho tôi. Tôi nhất định không chịu để cho họ mặc lại. Tôi nói:

- Cứ để y nguyên như vậy cho tôi đi về. Đã dám làm mà còn sợ sao? Tôi không ngại thì mấy người ngại điều gì?

Họ cố sức lắm mới mặc được quần lại cho tôi nhưng không mặc được áo, họ bèn lấy áo khoát của tôi trùm ngược vào người tôi rồi kéo dây kéo phía sau lại. Rồi họ bỏ ra ngoài. Có giọt nước mắt còn lăn trên mắt. Tôi nghĩ đến cái chết. Rồi tôi lại nghĩ về những lời trong Kinh Hòa bình, tôi nghĩ đến cuộc đời khổ nạn của Chúa Jesus và tôi lại mỉm cười.

Trong lúc những con người đó tự viết, tự làm biên bản gì đó với nhau, tôi đã nghe cô bé an ninh nói: 

- Chú Hải bảo làm như vậy.

Chú Hải mà cô bé nói đến có phải chăng là Lê Minh Hải (an ninh TP) - người đã từng cho đàn em làm với chị Tạ Phong Tần như với tôi ngày hôm nay.

Khoảng 12h, họ quay lại cưỡng chế tôi về công an phường Phú Thạnh, Q. Tân Phú (nơi tôi cư ngụ). Trên xe tôi nhớ về những gì bạn tôi kể về sự tàn ác của Ai Cập trước ngày thay đổi, tâm cảm thấy rất bình an mà nói thẳng với tay an ninh rằng:

Hôm nay tao rất vui vì đã 2 lần chiến thắng tụi bây. 

:arrow: Thứ nhất là dù bọn bây cho rất nhiều người và tốn rất nhiều công sức để canh giữ hòng ngăn chặn tao từ nhà. Nhưng không, tao vẫn đi đến được nơi tao muốn đến. 

:arrow: Thứ hai là bọn bây dùng những trò đê tiện này làm tổn thương tâm hồn tao để đánh vào tâm lý sợ hãi, khiến tao phải bỏ cuộc. Nhưng tao cũng nói cho bọn mày biết. Đúng là bạo lực và những trò đê tiện này có thể làm người ta đầu hàng trước bọn mày đấy, nhưng đó chỉ là những kẻ yếu đuối mà thôi, còn với những người như tao thì những trò đó chỉ làm ý chí và tinh thần mạnh mẽ lên mà thôi. 

Tụi bây cũng nên chuyển hết những lời này của tao đến những thằng nào chỉ đạo tụi bây làm những trò này và nhớ nói thêm rằng: Bản lĩnh của cả đám bọn mày kém lắm, thua cả 1 phụ nữ như tao nên mới dùng những thủ đoạn bỉ ổi này. 

Tao vui vì tụi bây đã làm như vậy. Bất cứ 1 cuộc vận động thay đổi xã hội nào cũng có những sự mất mát, hy sinh. Với những việc làm của bọn mày hôm nay chỉ cho tao thấy dấu hiệu của sự thay đổi thực sự đang đến rất gần. Chính bạo lực sẽ giết chết bọn bây!


Lúc đầu, khi tôi bắt đầu nói, họ đòi đánh tôi nhưng sau đó chỉ im lặng.

(Còn tiếp...)
Nguyễn Hoàng Vi


Bài Chưởi Mất Nước - Bà Mẹ VN Nguyền Rủa


ĐỌC TIẾP:
:mrgreen: TIN MỚI ĐĂNG
:!: CON NGƯỜI MỚI của Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Cộng

:mrgreen: "BÊN THẮNG CUỘC" hay "NHẬN GIẶC LÀM CHA"
:mrgreen: Thiên đường Xã hội chủ nghĩa NÔ LỆ VIỆT CỘNG ở đâu?
:mrgreen: Đảng lo ‘tự diễn biến’ và sụp đổ
:mrgreen: CSVN sợ đảng viên “đào mồ chôn đảng”
:mrgreen: GHI NHỚ VỀ NOEL HÀ NỘI: Tội ác của tập đoàn việt Gian Cộng Sản súc vật.
:mrgreen: Họa sĩ Mỹ đưa VC vào truyện tranh kinh dị (HORROR COMICS)







Bác Hồ nhìn L....ầm
Bác Hồ đang ngồi trên cao
Chợt nhìn xuống tưởng bác Mao...
Cười khì ,
Rằng : "sao mặt bác rậm rì
Lúc bác còn sống có gì...mọc đâu ?"
Bác Mao ở xa lắc đầu 
"Lão Hồ dê cụ thấy râu mắt...mờ"


Nghe phóng sự truyền thanh của Đài RFA ngày 29-12- 2012 “Công an xâm phạm thân thể một nữ blogger tại đồn”, do biên tập viên Mặc Lâm thực hiện, có âm chứng của nạn nhơn là nữ blogger Hoàng Vi mà chưa tin lỗ tai mình. Phải mở web của RFI kiểm chứng lại, để rồi tự hỏi tại sao Công an của CSVN hành động còn bạo ngược, tàn nhẫn hơn dâm tặc rừng hoang nữa.

Ngay trong trụ sở công an phường, trước mắt cán bộ, đảng viên nam nữ cảnh sát công an, an ninh CS, giữa ban ngày ban mặt, tại thành phố mà CS lấy tên ông tổ Hồ chí Minh của họ để đặt, mà Công an CS họ công nhiên hành động cuồng dâm, cưỡng dâm, ghiền sờ mó, làm nhục phụ nữ, công xúc tu sỉ (attentat à la pudeur publique) làm chuyện tục tiểu như thế này đây.

Ngày 28 tháng 12, khi Toà án TPHCM xử phúc thẩm xử ba blogger Điếu Cày, Tạ Phong Tần và Anh Ba Sài Gòn, thì công an CS không những bắt, thẩy nữ blogger Hoàng Vi lên xe cây, đánh đập đã rồi còn chở về đồn làm nhục cô một cách không thể tưởng được. Họ xúm lại lột quần áo Hoàng Vi để quay phim, nói là để kiểm tra thử có giấu tang vật phản động trong người hay không.

Một lúc sau vẫn chưa thỏa mãn, họ lại ập vào lột quần áo của nữ blogger này một lần nữa, và lần này còn thọc tay vào chỗ kín của cô, nói là kiểm tra xem có giấu tang vật trong đó hay không.

Phóng sự có âm chứng do chính nạn nhân là nữ blogger Hoàng Vi tường thuật. Sau đây một số lời blogger Hoàng Vi trần thuật trên trang blog của Cô và trên Đài Phát Thanh của Mỹ rất bén nhậy và sát với thời cuộc VNCS là đài RFA.“Hoàng Vi kể rằng: “Hành Nhân Vũ Sĩ Hoàng thì bị họ túm lấy, đè cổ anh đó xuống và họ đấm vào mặt làm anh bị rách môi, và họ khiêng anh như là khiêng heo quăng tống lên xe… Trên xe họ tiếp tục đánh đập anh Sĩ Hoàng và tôi, sau đó họ chở tôi về đồn công an phường Nguyễn Cư Trinh, còn Vũ Sĩ Hoàng thì bị họ chở đi đâu tôi không biết nữa…

“Họ nhào vào giữ chặt tôi và lột đồ tôi ra.Trong khi các phụ nữ cưỡng bức lột đồ tôi thì đám công an nam đứng nhìn, trong phòng cũng có mà ngoài phòng cũng có. Có một người cầm máy camera quay lại hết toàn bộ sự việc.

Khi họ mới vừa giơ máy camera lên là tôi biết được ý định của họ không phải là vu vạ nữa, mà thực sự là họ muốn làm nhục mình để qua sự việc đó mình thấy mình bị tổn thương nhiều quá, mình bị mất nhiều quá thì mình chùn bước và mình bỏ cuộc thôi. Khi nhận ra thủ đoạn của họ, âm mưu của họ như vậy.. Tôi nói lớn lên là “Quay đi! Quay nhớ post lên mạng để tôi và mọi người thấy được sự đê tiện của các người”, và bắt đầu từ đó tôi giữ tư thế và thái độ rất bình thản, và điềm nhiên cho họ quay. Quay một chặp xong thì mọi người bỏ ra ngoài hết, bỏ lại mình tôi trong phòng.

Sau đó họ quay lại và tiếp tục dùng biện pháp mạnh hơn. Họ nói là họ còn muốn tìm đồ vật gì đó trên người tôi mà tôi vẫn còn giấu trên người. Họ nói họ đề nghị lột hết tất cả đồ luôn tức là cả đồ lót của tôi luôn. Họ còn đòi khám xét cả chỗ kín của tôi.

Tôi không đồng ý điều đó, nhưng mà họ vẫn làm. Họ có số đông, tôi chống cự lại hết sức nhưng mà vẫn không lại họ. Bốn người họ nắm chặt lấy tay lấy chưn tôi và khiêng tôi lên bàn, kéo chưn kéo tay tôi dang ra và lột hết đồ tôi ra. Họ thọc tay vào chỗ kín của tôi. Xong rồi họ buông ra. Lúc đó tôi mệt quá, tôi ngồi thừ một lúc. ..”

Thôi đã quá đủ thái độ và hành động của bọn công an này. Hết nói nổi bọn công an CS hành động như bọn dâm tặc rừng hoang, cuồng dâm, cưỡng dâm, ghiền sớ mó phự nữ, coi phụ nữ như đồ chơi, làm nhục phụ nữ giữa ban ngày ngay trong đồn công an ở phường Nguyển cư Trinh là trung tâm thánh phố.

Họ tự tung tự tác như chỗ không người còn tệ hơn loài dã thú giữa rừng hoang. Dã thú động tình, làm tình có mùa; còn đực không hành hạ con cái, không quậy phá bộ phận sinh dục cực nhậy của con cái như bọn công an và mật vụ mà CS gọi là an ninh đã làm tại Phương Nguyển cư Trinh của cái thành phố mang tên Hồ chí Minh của CSVN.

Kinh nghiệm những nhà đấu tranh trong nước cho biết trấn áp những nhà trí thức, bất đồng chính kiến, đấu tranh, CS (An Ninh Nội Chính) dùng mật vụ mà họ gọi là an ninh của Đảng nằm trong sở công an. Bọn này quyền thế rất lớn. Họ có quyền trưng dụng cảnh sát, công an khu vực, giao thông, phưòng, huyện, v.v.,. sử dụng trụ sở công an sở tại để đưa người họ bắt vào để bất động hoá, cô lập khỏi quần chúng và điều tra sơ khởi trước khi đưa về cơ quan của họ. 

Thế mà Thủ Tướng của cái chế độ CSVN này là Nguyễn tấn Dũng lại tin tưởng giao nhiệm vụ an dân, nội chính cho công an CSVN. Trong hội Nghị Công An Toàn Quốc tại Hà Nội ngày 17/12/ 2012 Thủ tướng Dũng đích thân Ông đến tham dự, đọc “báo cáo chánh trị”, “giao nhiệm vụ” công an “Đấu tranh ngăn chặn kịp thời âm mưu, ý đồ kích động, gây bạo loạn của các thế lực thù địch, cương quyết không để nhen nhóm hình thành các tổ chức chính trị đối lập chống phá và đi ngược lợi ích của đất nước, của nhân dân.”

Sở dĩ Công an CS ngang tàn, ác độc với dân như thế – là vì Đảng Nhà Nước CSVN. Đảng đã thuần hoá họ với nhiều đặc quyền đặc lợi, quá đầy đủ, sung sướng, và mặc thị dành cho họ một chỗ đứng cao hơn pháp luật, cho họ sử dụng mọi phương tiện công quyền. Bù vào đó công an phải làm công cụ riêng cho Đảng CSVN, với nhiệm vụ “chủ yếu” là bảo vệ Đảng Cộng sản với bất cứ giá nào.

Mà Đảng CSVN thí lúc này hơn lúc nào hết thấy quyền bính của mình bị người dân thách thức từ hình thức đến nội dung, tận gốc rễ, từ bắc chí nam. Do đó công an, cảnh sát càng hung hăng bảo vệ đảng, tàn ác với dân. Đảng càng bao che cho công an cảnh sát bằng thái độ và hành động “bất động” (non- action), không trừng trị công an lộng hành, lộng quyến, tàn ác với dân.

Công an cảnh sát được thể của Đảng thêm lộng quyền, lộng hành, phi pháp. Cái vòng lẩn quẩn oan nghiệt của cái ác cứ bung ra. Vô phúc ai vào tay công an là “từ chết tới bị thương”, kể cả người có học, nhà khoa học, luật sư, bác sĩ, trí thức đến phó thường dân bị cướp đất cướp nhà thành “dân oan”. Từ thành thị, chí nông thôn, suốt từ bắc chí nam, qua trung, lên cao nguyên, khắp nước.

Nhưng ác lai thí ác báo, chính cái ác công an CS, của chế độ độc tài đảng trị toàn diện của Đảng CS mà công an là hiện thân, sẽ là chất nổ làm cho chế độ nổ chụp hay nổ bùng thành cuộc cách mạng xã hội, chánh trị.



VIẾT TIẾP CÂU CHUYỆN CỦA NGUYỄN HOÀNG VI
by Nguyễn Thu Trâm - Sunday, December 30, 2012



Tôi xin được viết tiếp câu chuyện của Hoàng Vi, không phải với vì muốn bêu riếu, muốn phơi bày ra cái xấu xa tác tệ của của các nhân viên an ninh cộng sản, mà chỉ với một mục đích duy nhất là để cái xấu, cái ác, cái thô lỗ, cái phi nhân tính và vi phạm nhân quyền đến man rợ như thế phải được chấm dứt ngay trong xã hội Việt Nam, để đồng bào của chúng ta, nhất là phái nữ, phái của những người có thiên chức làm mẹ, và là hiện thân của những người mẹ sẽ không còn bị xâm phạm thân thể quá thô bạo như vậy nữa...

Ngày 28 tháng 12 vừa qua, trong khi các quan tòa đang xét xử những người yêu nước Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải tại pháp đình, thì bên ngoài, ở nhiều nơi trong thành phố, các lực lượng an ninh cũng tiếp tục làm nhiệm vụ trấn áp không những chỉ những thân nhân của các “bị cáo” như chị Tạ Khởi Phụng, em gái chị Tạ Phong Tần, chị Dương Thị Tân và cháu Nguyễn Trí Dũng, vợ con anh Điếu Cày Nguyễn Văn Hải mà các lực lượng an ninh cũng sách nhiễu, khủng bố và đàn áp cả những người yêu nước khác quan tâm đến phiên tòa, muốn đến xem những kẻ bán nước xét xử, buộc tội người yêu nước.

Một trong những người yêu nước bị lực lượng an ninh thành phố đối xử thô bạo, phi nhân tính và xâm phạm đến thân thể, vi phạm nghiêm trọng đến quyền làm người là Blogger Nguyễn Hoàng Vi, khi vô cớ Hoàng Vi bị bắt giam, bị khống chế tại cơ quan công an phường Nguyễn Cư Trinh rồi bị xâm phạm đến thân thể một cách hết sức man rợ. Thật là xấu hổ với loài người khi phải viết tiếp câu chuyện này, bởi đáng lẽ ra những chuyện như thế không nên xãy ra trong bất cứ xã hội nào, với bất cứ nền văn hóa nào trên hành tinh này. Vậy mà sự việc đó đã xãy ra ở Việt Nam, ở một đất nước ngàn năm văn hiến và không chỉ mới xãy ra lần đầu với Hoàng Vi, mà nó đã từng xãy ra nhiều lần, với nhiều dân oan, với nhiều nhà dân chủ ở nhiều nơi khác nữa, nhưng vì sự việc quá tác tệ nên những nạn nhân đã không đủ can đảm để tường trình lại, bởi họ nghĩ rằng liệu có ai dám tin đó là một sự thật xãy ra trong thế kỷ 21này, giữa thanh thiên bạch nhật, giữa lòng thành phố chứ không phải nơi rừng rú bưng biền hay hang cốc lại có những kẻi nhân danh luật pháp đại diện cho một đảng, một nhà nước lại đi khám xét đi moi móc vào một chổ “nhạy cảm” của người phụ nữ. 

Cũng chính sự im lặng của các nạn nhân đã khiến cho cái xấu, cái ác, cái thô lỗ, phi nhân tính đó của kẻ ác cứ tiếp tục diễn ra với tầng suất cao hơn, với nhiều nạn nhân hơn, và càng ngày càng trắng trợn hơn.

Chính vì vậy mà tôi xin được viết tiếp câu chuyện của Hoàng Vi, không phải với vì muốn bêu riếu, muốn phơi bày ra cái xấu xa tác tệ của của các nhân viên an ninh cộng sản, mà chỉ với một mục đích duy nhất là để cái xấu, cái ác, cái thô lỗ, cái phi nhân tính và vi phạm nhân quyền đến man rợ như thế phải được chấm dứt ngay trong xã hội Việt Nam, để đồng bào của chúng ta, nhất là phái nữ, phái của những người có thiên chức làm mẹ, và là hiện thân của những người mẹ sẽ không còn bị xâm phạm thân thể quá thô bạo như vậy nữa. Vì dù là nhân viên y tế, là nhân viên an ninh hay ngay cả lãnh tụ Hồ Chí Minh của các ông đi nữa cũng đều phải được sinh ra bởi một người mẹ nào đó. Mong rằng khi đọc được bài này rồi, về sau, trong mọi công tác do đảng và nhà nước giáo phó, mỗi khi định xâm phạm đến thân thể của bất cứ một người phụ nữ nào thì các ông cũng cần phải nhớ ra rằng mọi người phụ nữ nào trên đời này cũng đều giống như đấng đã sinh ra các ông ở nhà đó thôi…

Mạnh dạng viết lên điều này bởi bản thân tôi cũng đã hơn một lần bị các nhân viên an ninh xâm phạm đến thân thể như vậy. Lần thứ nhất là vào tháng 12 năm 2007 khi tôi cùng HòaThượng Thích Nhật Ban, thầy giáo Lê Tuấn Kiệt và ba người đấu tranh cho dânoan tên Nguyễn Thị Thu, Nguyễn Thị Hạnh và Trương Thị Quang từ Sài gòn xuống Bạc Liêu vấn an ThượngTọa Thích Thiện Minh, chúng tôi đã bị hơn 40 công an Thành Phố - gồm những gươngmặt đã không còn xa lạ gì với chúng tôi - cùng với hơn 70 công an tỉnh Bạc Liênđã đột nhập vào nhà Thượng Tọa Thích Thiện Minh, bắt giữ còng tay chúng tôi, rồiáp giải tất cả chúng tôi về cơ quan công an thị xã BạcLiêu để điều tra xét hỏi về mục đích của cuộc thăm viếng này. Chúng tôi đã bị giam giữ bị điều tra xét hỏi từ 13 giờ trưa ngày 02 tháng 12 cho đến hơn 22 giờ tối ngày 03 tháng 12 các lực lượng an ninh mới áp giải chúng tôi ra một đường cái rồi tống chúng tôi lên một chiếc xe chờ sẵn và trục xuất chúng tôi khỏi Bạc Liêu, về Sài gòn.

Trong thời gian điều tra xét hỏi chúng tôi tại cơ quan công an thị xã Bạc Liêu, một sỹ quan công an cấp bậc thiếu tá, tên Trần Văn Tư, phó trưởng phòng công an thị xã Bạc Liêu đã lột sạch quần áo của chúng tôi, khám xét từng centimet trên quần nhỏ áo lót của chúng tôi - trong khi đó hai nhân viên an ninh khác - một chụp hình, một quay phim cảnh chúng tôi đang bị tên Thiếu tá công an Trần Văn Tư lột quần áo, sau khi quay xong cảnh lột quần áo lớn nhỏ của chúng tôi, chúng lại tiếp tục quay cảnh các nhân viên an ninh khám xét từng ly từng tý trên mỗi manh quần tấm áo của chúng tôi, mà theo chúng là để tìm máy ghi âm. Trong khi đó, các nữ nhân viên an ninh thì lại khống chế chúng tôi để khám xét chổ kín cũng với mục đích là tìm máy ghi âm nhưng chúng tôi đã kháng cự quyết liệt và tuyên bố sẽ tự tự tại chổ nếu bị xâm phạm đến thân thể thô bạo như thế, nên phía cơ quan an ninh mới chịu dừng tay.

Trong vụ đàn áp này, cơ quan an ninh Bạc Liêu đã tịch thu nhiều máy móc của Thượng Tọa Thích Thiện Minh, tịch thu của tôi 1 điện thoại cầm tay hiệu Nokia 6300, tich thu của bạn Nguyễn Thi Thu số tiền mang theo là 12 triệu đồng, của Hòa Thượng Thích Nhật Ban 2 triệu đồng. Tất cả lai quần, lai áo của chúng tôi đều bị rạch nát. Sau khi bị trục xuất về Sài gòn Thu đã bị rối loạn tâm lý, trầm cảm suốt một thời gian dài từ chối mọi tiếp xúc, kể cả người quen.

Lần thứ hai tôi lại bị các nhân viên an ninh xâm phạm thân thể cùng hình thức đó là vào ngày 14 tháng 6 năm 2010 khi tôi đón tiếp nhà dân chủ Hồ Thị Bích Khương và mục sư Nguyễn Trung Tôn từ miền Bắc vào Sài gòn thăm viếng các cựu tù lương tâm và các nhà đấu tranh dân chủ ở phía Nam. Chúng tôi đã bị bắt đưa về giam giữ tại cơ quan công an phường 8 quận Phú Nhuận, tại đó, chúng tôi cũng bị lột quần áo để khám xét, để tìm máy ghi âm. Sau khi khám xét xong trên quần áo, nhà dân chủ Hồ Thị Bích Khương và tôi đã bị đánh đập rất dã man vì chúng tôi phản kháng lại hành vi xâm phạm thân thể của các nhân viên an ninh, khi chúng muốn móc vào chổ kín của chúng tôi để tìm máy ghi âm. Một sỹ quan công an tên Sơn đã đá vào chổ kín của chị Bích Khương sau khi đã đánh gãy xương đòn của chị ấy. Đến đêm 15 tháng 6, sau khi cả 3 chúng tôi đã bị đánh thừa chết thiếu sống các nhân viên an ninh đã mặc lại quần áo cho chúng tôi rồi chở chúng tôi ra quăng ở công viên Gia Định…

Một lần nữa, xin được thưa với quý vị rằng thật là xấu hổ khi phải viết lên những điều quá tác tệ này, bởi vết nhơ này đâu chỉ của riêng ngành công an Việt Nam hay của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam, hay của riêng dân tộc Việt Nam, mà cả nhân loại đều phải cảm thấy xấu hổ vì những việc làm quá tác tệ, quá ô nhục của đồng loại mình – Những việc mà hoàn toàn không đáng tồn tại trong xã hội loài người. Vì vậy xin một lần nữa được nhắn nhủ đến các nhân viên an ninh cộng sản Việt Nam rằng, từ nay khi thi hành công vụ do đảng và nhà nước giao phó, mỗi lần định xâm hại đến thân thể của bất cứ một người phụ nữ nào để khám xét, để tìm máy ghi âm, xin các ông hãy nhớ đến đấng sinh ra các ông đang ở nhà, bởi tất cả phụ nữ đều giống nhau là đều có thiên chức làm mẹ và đều là hiện thân của người mẹ.

Xin được chia sẻ tâm trạng với Hoàng Vi nghiêng mình cảm phục người Anh Thư Nước Việt.


Ngày 29 tháng 12 năm 2012
Nguyễn Thu Trâm.



Nhớ Hoàng Vi
by Trần Thị Ngọc Minh (Danlambao) - 12/31/2012



Thấm thoát cũng gần ba năm trôi qua, hàng ngày phải bận rộn lo toan cuộc sống và lo cho Hạnh trong tù, tôi không còn để ý nhiều đến những việc xung quanh. Hôm nay, nghe người nhà báo tin về việc các blogger Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do bị kết án nặng nề, rồi nghe chuyện những người đến theo dõi phiên xử bị đánh đập tàn nhẫn khiến tôi không khỏi đau lòng. Càng đau hơn khi nghe giọng nói đầy uất ức của Hoàng Vi kể lại những hành vị xúc phạm nhân phẩm hết sức thô bạo ngay trong trụ sở công an.

Nghe đến đây, những hình ảnh về ngày con gái tôi là Đỗ Thị Minh Hạnh bị bắt dần hiện lên rõ ràng. Tôi cố gắng gạt nước mắt để quên đi cái ngày định mệnh ấy, nhưng càng nghe những lời kể đầy uất ức của Hoàng Vi khiến tim tôi lại càng thêm nhói đau. Bao ký ức cứ chực chờ hiện về như mới xảy ra.

Sau khi Hạnh bị bắt, nhiều lần tôi nghĩ không biết những người bạn của con gái mình ra sao, có ai bị đánh đập như khi bắt Hạnh hay không? Rồi tôi lại nghĩ đến Hoàng Vi, một cô bé đặc biệt mà Hạnh từng dẫn đến gặp mẹ.

Vi là một người bạn gần gũi với Hạnh. Nghe kể, con gái tôi và Vi từng làm việc, hoạt động chung với nhau trong một thời gian dài qua những lần giúp đỡ dân oan, hỗ trợ công nhân... Sau nhiều năm không gặp, Vi đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều, cô vẫn tiếp tục theo đuổi lý tưởng của riêng mình và mong muốn làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn. Từng là một người mẹ chứng kiến cảnh con mình phải vào tù vì lý tưởng, tôi vừa mừng vừa lo cho Vi. 

Nhớ lại, những ngày đầu tháng 10 năm 2004, khi ấy tôi bị bệnh tim rất nặng và phải nằm điều trị tại bệnh viện Nguyễn Tri Phương, Sài Gòn. Bạn bè của Hạnh đến thăm tôi rất nhiều, người nào cũng vui vẻ và dễ mến. Một buổi chiều sau giờ tan học, Hạnh dẫn một cô bạn đến thăm tôi và nói:
- Má, con đưa bạn đến chăm sóc má đây! 

Người bạn ấy chính là Hoàng Vi, một cô bé hiền lãnh và lễ phép. Những buổi chiều sau đó, hai cháu đều đặn đến chăm sóc cho tôi. Những ngày Hạnh đến muộn thì một mình Vi đến bệnh viện từ rất sớm để trò chuyện cùng tôi. Sau này hỏi ra mới biết, đó đều là những lúc Hạnh phải chạy đi lo công việc giúp đỡ dân oan và công nhân nên đến muộn, nhờ Vi đến chăm sóc thay.

Đến khi ra viện, hai mẹ con tôi có đến nhà Hoàng Vi thăm. Ba Vi mất sớm, mẹ cũng thường xuyên bệnh tật. Vi phải sớm nghỉ học để đi làm giúp đỡ gia đình và phụ giúp hai em gái đang đi học.

Sau khi Hạnh bị bắt, Vi ngỏ ý muốn đến thăm gia đình. Khi ấy, tôi vẫn còn quá kinh hoàng vì những gì CA đã đối xử với con gái mình nên đành thẳng thắn từ chối. Tôi không muốn bất cứ người bạn nào của Hạnh bị liên lụy, và không muốn bất cứ người mẹ nào phải chứng kiến cảnh con gái bị CA đánh đổ máu như những gì tôi đã trải qua.

Vi vẫn cố gắng liên lạc và nài nỉ đến thăm nhiều lần. Gia đình tôi khi ấy thì lại rối bời vì bao biến cố, công an đến nhà theo dõi, đe dọa thường xuyên, buộc lòng tôi phải yêu cầu mọi người trong nhà không được liên lạc với Vi. Cũng trong thời gian này, được biết Bộ CA đã nhiều lần triệu tập, đe dọa và ép buộc Vi phải khai nhận theo chiều hướng bất lợi cho Hạnh. Hành động hèn hạ của CA đã bị Vi kiên quyết cự tuyệt, đồng thời cô thông báo đến gia đình tôi. Có lần ép buộc không được, Vi suýt nữa bị họ đánh.

Một thời gian sau, Vi vẫn kiên trì hỏi han, dò la bạn bè để mong tin Hạnh. Khi nghe tin Hạnh bị chuyển về giam giữ ở trại giam Bình Thuận, vào ngày Tết Trung Thu, Vi gửi bánh nhờ gia đình mang vào cho Hạnh. Rồi sau đó là những ngày tết, ngày sinh nhật, Hạnh đều nhận được quà từ Vi gửi đến. Mỗi khi nhận được quà của bạn, Hạnh đều vui và cảm động. Giữa chốn lao tù, nhìn hình ảnh con gái miệng mỉm cười nhưng đôi mắt đỏ hoe khiến lòng tôi thêm nghẹn ngào. Hy vọng Vi thông cảm vì sự xa lánh của gia đình trong thời gian đó.

Có lẽ Hạnh sẽ rất vui khi biết được rằng, dù bản thân đang ở trong 'nhà tù nhỏ', nhưng ở 'nhà tù lớn' thì bạn bè vẫn tiếp tục can đảm đứng lên. Bản án 7 năm tù đối với Hạnh không làm Vi sợ hãi, mà trái lại càng làm cô mạnh mẽ hơn. Vi vốn hiền lành, ngoan ngoãn nhưng khi đối mặt với bạo quyền thì luôn tỏ ra kiên cường. Trong một lần đi thăm Hạnh, nhìn cảnh con ngày càng tiều tụy vì đấu tranh chống bất công trong nhà tù, tôi thở dài nói với con: 'Một con én không thể làm nên mùa xuân'.

Nghe tôi nói vậy, Hạnh buồn lắm, nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời bằng một giọng cứng rắn:
- Má à, con mong được má hiểu. Con không thể ngồi yên khi nhìn họ muốn làm gì thì làm. Một con chim én không đem đến mùa xuân, nhưng nhiều con chim én khi bay đến cũng sẽ là lúc báo hiệu mùa xuân.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu nói của Hạnh. Là một người mẹ, đôi khi tôi cũng không nhận ra là con gái mình đã trưởng thành. Hạnh và Hoàng Vi đều là những con chim én báo hiệu cho mùa xuân của dân tộc, bên cạnh những tên tuổi như Phạm Thanh Nghiên, Tạ Phong Tần, Nguyễn Phương Uyên, Huỳnh Thục Vy...

Giá như tất cả những thanh niên của đất nước đều được như vậy thì đó là sẽ là ngày xuân của đất nước, mở ra một tương lai đầy tươi sáng. Con đường phía trước vẫn còn đầy gian nan và nguy hiểm, tôi luôn tin tưởng rằng Hoàng Vi không đơn độc, cũng giống như con gái tôi luôn được bạn bè quan tâm, hỗ trợ. Để kết thúc bài viết này, xin gửi đến Hoàng Vi và các bạn của cháu lời nhắn mà Hạnh nhờ tôi chuyển giúp: "Hạnh luôn nhớ các bạn. Hãy kiên trì và giữ vững niềm tin!" 


Trần Thị Ngọc Minh
danlambaovn.blogspot.com

* Tác giả bài viết, bác Trần Thị Ngọc Minh là mẹ của Đỗ Thị Minh Hạnh - người đấu tranh bảo vệ quyền lợi công nhân hiện đang bị giam với bản án 7 năm tù giam.

Bác Ngọc Minh từng là cán bộ Hội Chữ Thập Đỏ tại Lâm Đồng. Từ nhỏ, Hạnh thường theo mẹ tham gia các công tác nhân đạo, từ thiện. Vì vậy mà cô sớm thể hiện sự quan tâm đến những mảnh đời trong xã hội.

Đỗ Thị Minh Hạnh bị bắt vào tháng 2 năm 2010. Sau khi con gái bị bắt, bác Ngọc Minh đã nghỉ việc để dành toàn bộ thời gian đi kêu cứu cho con gái.

Sau rất nhiều nỗ lực không mệt mỏi, vào tháng 10 năm 2012, bác Ngọc Minh đã vận động và nhờ tổ chức Freedom Now tư vấn để khiếu nại lên Liên Hợp Quốc về việc bắt giữ tùy tiện đối với cô Đỗ Thị Minh Hạnh và hai người bạn là Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương.

Image
nhạc sĩ Tuấn Khanh và bác Ngọc Minh (mẹ Hạnh). Ảnh Facebook Tuấn Khanh