Apr 16, 2013

• THƯ GỬI NGƯỜI ANH EM BỘ ĐỘI NHÂN DỊP KỶ NIỆM NGÀY QUỐC HẬN 30.4





Ngày 30/4 lúc các anh hoan hỉ cho xe tăng phá cổng để vào dinh Độc Lập của Việt Nam Cọng Hòa, thành trì cuối cùng của chế độ tự đo, có lẻ các anh phấn khởi lắm vì đã tiêu diệt được một chế độ ngụy quyền ôm chân đế quốc và đàn áp ‘nhân dân’! Vậy hôm nay, nhân ngày quốc hận 30/4, các anh hãy bình tâm suy nghĩ lại xem các anh nên mừng vì có được một chiến thắng từ trời ban xuống theo luận điệu của các anh lúc bấy giờ, hay các anh, chính các anh cũng nên hận, vì các anh đã vô tình phụ giúp kẻ thù vào đốt nhà của chính các anh?

Các anh đã hoan hỉ lùa tất cả anh em chúng tôi, bất kể là quân nhân hoặc những ai có nguồn gốc thuộc chế độ củ, vào các trại tập trung cải tạo để tha hồ các anh đày đọa! Và các anh đã đơn sơ nghĩ rằng chỉ có chúng tôi mới gọi ngày 30 tháng tư này là ngày quốc hận, vì đó là ngày đánh dấu ngày chúng tôi chính thức mất nước, và đối với các anh rõ ràng đó là ngày chiến thắng quang vinh, ngày lịch sử, ngày vĩ đại, một ngày mà “Bác Hồ” của các anh đã mong ước từ lâu! Bây giờ đã 37 năm trôi qua! Mọi việc đã được phô bày một cách rõ ràng dưới ánh mặt trời! Sự thật nằm chình ình đấy! Chỉ có những kẻ đui mới không nhìn thấy và tiếp tục ăn mừng chiến thắng! Còn đối với người anh em bộ đội của tôi, người mà tôi vẫn cho rằng đầu óc vẫn còn minh mẫn để nhận định, để phân biệt phải trái trắng đen, tôi nghĩ rằng có lẻ giờ này trong thâm tâm các anh đã có chút gì cay đắng cho cuộc chính chiến này!

Ngày 30/4, chúng tôi có lý khi gọi tháng đó là tháng tư đen và ngày đó là ngày quốc hận! Chúng tôi hận vì đó là ngày chúng tôi mất đi một Miền Nam Nước Việt tư do, độc lập no ấm, phú cường. Một Miền Nam hùng cường hơn hẳn những quốc gia bạn. Các anh hãy xem bây giờ nước Việt của mình bây giờ thế nào so với Vương Quốc Thái Lan? Hồi đó, họ làm sao mà tranh với mình. Vậy mà giờ đây muốn theo kịp họ, chắc gì 10 năm nữa mình đã theo kịp! Chúng tôi là một tiền đồn đễ ngăn ngận sự bành trướng của chủ nghĩa CS, một chủ nghĩa phi nhân không tánh người, một chủ nghĩa chỉ đem lại cho người dân sự nghèo đói. Chúng tôi biết rất rõ rằng đồng bào Miền Bắc đang phải sống tủi nhục dưới sự đày đọa của chủ nghĩa phi nhân này. Và chúng tôi hy vọng một ngày nào đó, chính phủ của các anh sẽ nhận ra sự thật và sẽ hòa hợp với chúng tôi trong một chính thể tự do, dân chủ! Nhưng không ngờ, các anh lại mù quáng nghe theo lời phỉnh gạt của cấp trên xua quân vào đánh phá Miền Nam, dưới chiêu bài giải phóng Miền Nam!

Các anh đã giải phóng được gì sau ngày 30/4? Các anh đã giải phóng được sự tự tin của dân chúng! Sau vài ngày với suy nghĩ nông cạn về một luồng gió mới của một chính thể mới, đồng bào đã bắt đầu ngờ vực các anh và nhìn các anh với một ánh mắt lo sợ mỗi khi trông thấy bóng dáng các anh đi qua! Họ sợ gì? Họ sợ bị các anh vào cướp cạn của cải của họ họ đã tích lủy được bao năm qua! Các anh đã giải phóng được sự giàu có của Miền Nam! Hẳn là các anh cũng có bà con ở Miền Nam? Hẳn là các anh có người đã mang theo những ruột tượng gạo hẩm, chén bát sành để vào Miền Nam cứu trợ cho người thân, vì họ đã được tuyên truyền rằng Miền Nam “cực kỳ” nghèo khổ! Tôi đã thấy những khuôn mặt ngượng ngập khi được gia đình hỏi tới những món quà mà các anh mang vào biếu cho họ! Và rồi lúc trở về Bắc, chắc một số anh em cũng được bà con của mình cứu trợ lại bằng những món quà mà các anh không bao giờ dám nghĩ đến là mình sẽ có! Nhưng các cấp chỉ huy của các anh đã không làm như thế. Họ tha hồ mà tịch thu tiền của của nhân dân Miền Nam chở về Bắc để làm giàu cho chính bản thân gia đình họ! Và chẳng mấy chốc, một Miền Nam trù phú đã trở thành xơ xác, đói khổ, có nơi phải ăn cơm độn khoai mì, hoặc đào cả củ chuối để ăn cầm hơi! Để làm giàu cho đám tư bản đỏ của các anh! Đó là của các anh đã giải phóng, nhưng các anh lại chẳng xơ múi gì cả. Các anh nghĩ xem các anh có nên hận không?

Cái hận của chúng tôi còn rất nhiều. Có thể nói đó là một “trường thiên hận” kể sao cho xiết! Đây tôi chỉ đơn cử một sự việc đã gây sự chú ý của công đồng quốc tế. Từ xưa đến nay, cái xứ “đất không rộng người không đông của chúng ta chưa hề gặp phải cái cảnh mà chính quyền phải chủ trương xuất cảng lao động để kiếm tiền! Vậy mà nó đã xuất hiện ngay sau ngày đất nước được thống nhất. Khắp nơi trên thế giới, không nơi nào là không có người Việt Nam đi buôn công sức lao động của mình! Xin hỏi các anh, tại sao lại thế? Công nhân lạo động người Việt mình dư thừa sao mà phải xuất cảng!? Nếu không đủ việc làm sao lại phải đi thuê công nhân ngoại quốc, nhất là đám công nhân “Ba Tàu” kia chứ? Tệ hơn nữa là chính sách mang con bỏ chợ! Bao nhiêu tổ chức lao động chui ra sức bóc lột công nhân! Mang họ đến nơi rồi thì bỏ mặc họ kiểu “sống chết mặc bay!”

Song song vào đó là những dịch vụ nô lệ tình dục. Bao nhiêu con gái Việt Nam, nhất là các em thiếu nhi đã được quảng cáo bày bán khắp xứ người như là những người nô lệ tình dục! Các anh có đau lòng không khi nhìn những hình ảnh các cô phải sắp hàng khỏa thân trước những ông khách ngoại quốc để được chọn lựa? Thời bây giờ đâu còn phải là thời kỳ Trung Cổ nữa mà còn những vụ buôn nô lệ, nhất là nô lệ tình dục! Vậy mà nó lại xuất hiện ngay tại nước Việt chúng mình! Dĩ nhiên chính quyền các anh lúc nào cũng sẵn sàng từ chối mọi lời tố cáo. Nhưng các anh thử nghĩ xem, các anh kiểm soát người khắc khe như thế, vậy tại sao những tổ chức buôn bán người một cách hầu như công khai ấy mà các anh không biết, nếu chính phủ của các anh không nhúng tay vào để kiềm chút lời?

Các anh giải phóng kỷ quá nên bà con phải trốn chui trốn nhủi tìm đường vượt biên! Họ đã chịu bào nhiêu gian khổ! Hải tặc Thái Lan! Vùi thân trong lòng đại dương! Họ biết rõ một khi ra đi họ sẽ phải đối diện với những cảnh chết chóc đó, nhưng họ vẫn cứ ra đi, hết lượt này đến lượt khác! Họ thà chịu những cảnh chết chóc ấy còn hơn là ở lại với các anh đễ chịu cùng chung số phận bị đày đọa! Họ biết hy vọng của họ tìm được bến bờ tự do rất mỏng manh! Thế nhưng họ vẫn cứ nuôi hy vọng để được sống một đời sống trong tự do, xứng đáng của một con người. Nơi đây họ có thể tự do phát biểu những gì họ yêu chuộng và chính quyền phải nghe những nguyên vọng chính đáng của họ! Còn các anh có dám không? Hay các anh cũng chỉ dám phát biểu những gì các anh đã được học tập! Phát biểu những điều khác với quan điểm của đàng có mà đi tù à?

Thế rồi tin tức về sự thành công của người Việt tại hải ngoại đã làm cho bọn chóp bu các anh mở mắt ra. Chúng thấy rằng kế hoạch bế quan tỏa cảng của bọn chúng, cứ đóng cửa lại và hoan hô “chủ nghĩa CS quang vinh”, chẳng đem lại cơm no áo ấm cho người dân, mà càng lúc càng trị trệ, càng sa lầy, làm cho bọn chúng chẳng còn nắm được thị trường nữa. Bọn chúng tá hỏa nhìn sang những nước lân bang mới cảm thấy nước mình chẳng những chẳng đứng lại mà càng lúc càng tụt hậu trong lúc “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” lại nằm trong tay vương quốc Thái Lan! Thế nên bọn chúng đành phải xét lại! Phải bắt chước kiểu tư bản chủ nghĩa! Rõ ràng là xét lại, là theo tư bản nhưng lại không dám thừa nhận, nên chúng mới thêm vào đó một câu thong là 
“theo định hướng xã hội chủ nghĩa!” Các anh là người thông minh, hãy thử giở lại những quyển sách gối đầu của các anh, những quyển do đích thân Karl Marx viết, có chỗ nào gọi là tư bản chủ nghĩa theo định hướng xã hội chủ nghĩa không?

Thế rồi bọn đảng CSVN lại giở trò mới, gọi anh em chúng tôi bằng những từ rất thân thương là “khúc ruột nghìn dặm” hòng lôi kéo một số đồng bào nhẹ dạ về tiếp tay làm giàu cho chúng! Ơ hay, tôi còn nhớ lúc kia các anh đã gọi những người ấy là những kẻ phản bội dân tộc kia mà! Sao các anh lại trở trái làm mặt nhanh thế! Làm sao từ những kẻ phản bội dân tộc họ đã trở thành những Việt Kiều yêu nước từ lúc nào thế! Chúng tôi là những kẻ ôm chân đế quốc, sao các anh lại bám đít chúng tôi? Cũng công nhận rằng miệng lưỡi của các anh tráo trở thật lanh đó! Mới ngày nào, trẻ em đi học còn ê a những bài chưởi Đế Quốc Mỹ, vậy mà bây giờ các anh lại lạy lục họ! Các anh chắc không quên chuyện bạn bè của các anh bị 
Trung Quốc giết hại như thế nào năm 1979 chứ? Một kẻ thù truyền kiếp như thế mà bây giờ đã trở thành bạn bè thân thiết của các anh! Sao nhanh quá vậy?

Các anh là bộ đội cũng như chúng tôi khi xưa là quân đội. Nhiệm vụ của chúng ta là giữ gìn sự toàn vẹn lảnh thổ của quê cha đất tổ, bảo vệ sự no ấm của toàn dân! Vậy mà ngư dân chúng ta bị bọn Chệt cướp phá giết hại, đòi tiền chuộc, mà các anh lại khoanh tay đứng nhìn, sợ hãi đến nỗi “chẳng dám nói đến tên chúng!” Sao các anh lại hèn thế? Tàu bè các anh bây giờ tối tân hơn nhiều so với chúng tôi hồi đó, vậy mà chúng tôi đã dám hy sinh xương máu mong được bảo vệ giang sơn, còn các anh lại rụt rè nhát chết! Các anh đã không dám làm gì cả khi tập đoàn CSVN công khai bán bớt đất, bán bớt biển cho Tàu Cọng. Không những thế, họ 
âm mưu hiến cả đất nước cho chúng, xin được làm một tỉnh tự trị của họThế thì Việt-Nam còn gì? Các anh không biết nỗi giận như Việt Khang ư? Các anh còn chờ tới bao giờ mới có đủ dũng lực để cứu lấy quê hương đang torng cơn dầu sôi lửa bỏng?


Thế nên ngày 30 tháng tư, các anh không nên ăn mừng mà phải nên hận mới đúng! Đó không phải là một ngày quang vinh cho các anh. Mất Miền Nam chỉ là một phần trong một âm mưu to lớn hơn của kẻ địch! Đảng CSVN đã lợi dụng bao nhiêu xương máu của anh em để chiếm cho được Miền Nam hòng dâng cho Tàu Cọng. Các anh đã lọt vào một âm mưu vĩ đại, xương máu của các anh đã đổ ra một cách phí phạm cho một cuộc phản quốc, một cuộc bán nước đã được Bác Hồ của các anh và đảng CS của ông ta tính toán từ trước! Các anh có mừng được không khi biết rằng danh tiếng của các anh sẽ bị chôn vùi, sẽ bị ô uế với cái tội danh là tiếp tay cho những kẻ phản quốc làm hại đất nước của mình. 


:!: Các anh hãy mau tỉnh ngộ, đừng để đến khi quá muộn mà ăn năn không kịp.
 
:!: Các anh vẫn còn thì giờ để thuận theo lòng dân. 

:mrgreen: Các anh hãy nhanh chóng làm một cuộc binh biến thuận theo lòng trời để cứu lấy giang san. 
:mrgreen: Các anh hãy cởi ra cái gông CS ngoại lai ấy cho dân chúng được nhờ. 

:roll: Có như thế thì tội các anh đã gây ra ngày 30 tháng tư cho Miền Nam sẽ được nhẹ hơn!
 

Nashville, TN, 8/4/12
http://www.hvhnvtd.com

ĐỌC TIẾP:
:mrgreen: TIN MỚI ĐĂNG
:!: HỒ CHÍ MINH (hay HỒ TẬP CHƯƠNG, tên GIÁN ĐIỆP của HÁN CỘNG ???)


:!: QUỐC HẬN 30 tháng 4 năm 1975:

No comments:

Post a Comment