Nhân dân chúng tôi biết các ông đang bối rối, hoảng hốt, sợ hãi vì đang ở khúc cuối của con đường cùng. Sự sợ hãi ám ảnh các ông ngay trong giấc ngủ và từng giờ trong cuộc sống của một giai cấp lãnh đạo chuyên gieo đau thương sóng gió cho nhân dân và đất nước bằng sự cai trị độc tài độc đảng và tàn ác.
Gia đình các ông hoang mang lo lắng vì không biết ngày mai sẽ như thế nào. Các ông đang sống trên một núi tiền của nhưng có lẽ giờ đây các ông đã cảm nghiệm được chân lý "không phải có tiền là có thể mua tiên". Các ông đang nắm trong tay nhiều quyền lực và nhiều sức mạnh, nhiều súng đạn nhưng tất cả những thứ đó không đem lẽ phải về phía các ông.
Các ông sắp thua cuộc, bại trận trước sự phẫn uất căm hờn của nhân dân.
Các ông có rất nhiều cái để sợ:
Các ông đâu có tiếc nuối lo lắng gì cho cái chủ nghĩa cộng sản, phương tiện đã dẫn đưa các ông lên vị trí cầm quyền ngày hôm nay. Các ông ghét chủ thuyết này còn hơn chúng tôi vì các ông là những người phải nghe, phải đọc, phải học, phải làm theo và các ông biết rõ nó là gì và như thế nào. Nhưng nếu thả trôi nó theo dòng cuốn của lịch sử nhân loại các ông sẽ mất điểm tựa để sống, để hưởng thụ.
Nếu tính từ mốc điểm 1975, đã gần ba mươi năm các ông làm giàu nhờ nó, đến giờ phút này các ông đã là những triệu phú đô-la. Sự níu kéo và cố gắng duy trì chủ thuyết này chỉ vì các ông sợ sẽ mất trắng những gì đã thu tém được của đất nước bằng nhiều kiểu cách bất nhân thất đức. Các ông đang bối rối chưa tìm ra một cách hạ cánh an toàn cho mình và gia đình để sống hưởng thụ số tiền của đã cất dấu. Các ông cố gắng bảo vệ cho sự tồn vong của Đảng để lần lừa mong chờ thời gian và các thế hệ đồng thời qua đi, lớp người kế tiếp sẽ không biết nhiều về các ông để đánh gục và tịch thu tài sản sung vào ngân quỹ quốc gia.
Hơn nữa ngoài sự oán thù của nhân dân, trong nội bộ cũng có rất nhiều đồng chí các ông đang mài dao lau súng chờ thời cơ để treo cổ các ông. Các ông biết rõ hơn chúng tôi về cách rửa tiền và dấu tiền ở các ngân hàng nước ngoài, nhưng các ông cũng biết không có cách nào là an toàn vì một khi các ông mất quyền cai trị, nhân dân có quyền đòi hỏi để đưa số kim ngân đó về cho đất nước. Các ông đang sợ hãi vì có quá nhiều tiền tẩm bằng máu, bằng sinh mạng và nước mắt của nhân dân. Các ông biết nhân dân đã ghi sổ tất cả những gì các ông làm từ thời ông Hồ Chí Minh đến triều đại Mafia đỏ sau cùng, và các ông biết rõ khi giờ G đến, nhân dân sẽ tính sổ với các ông.
Vì thế các ông đã khủng bố đàn áp dã man những người đấu tranh cho một nước Việt Nam tự do, dân chủ. Các ông lập mưu bóp chết những tiếng nói kiên cường bảo vệ lãnh hải và lãnh thổ. Các ông trù dập, đánh đập, bỏ tù, đày đọa những người can đảm đứng lên đòi công lý, đòi quyền làm con người vì tất cả những hành động đấu tranh đó đe dọa sự tồn vong của đảng và sự sống còn của các ông và gia đình các ông cùng với số tài sản khổng lồ. Các ông đã làm thui chột nhiều thế hệ Việt Nam, cản trở sự vươn lên của dân tộc.
Những hành động tàn độc, đê tiện, dơ bẩn của các ông là những nhát cuốc tự đào huyệt mộ cho đảng và cho mình. Nhân dân thách thức các ông hãy đàn áp hơn nữa, hãy bày tỏ sự nhơ nhớp hèn hạ của một con thú bị dồn vào đường cùng hơn nữa đi. Nhân dân chúng tôi không sợ. Người sợ chính là các ông. Đảng các ông biết rõ nhân dân không tín nhiệm và đồng ý với đường lối cai trị của họ, chính quyền các ông không do dân cử, với một tình cảnh như thế các ông biết chắc là nay mai đảng sẽ bị loại ra khỏi chính quyền và các ông sẽ không còn đất sống, hơn nữa chính quyền cộng sản các ông đang mất phương hướng, không còn lý tưởng và chính nghĩa để tiếp tục hiện diện và cai trị. Đất nước Việt Nam không phải của đảng cộng sản nhưng là của nhân dân, sự sụp đổ của đảng chỉ còn là thời gian vì đã đến lúc nhân dân thực thi quyền làm chủ đất nước của mình.
Cái sợ thứ hai đang gậm nhắm tàn phá tâm hồn các ông còn kinh khủng hơn bất cứ cái sợ nào. Để duy trì quyền lực và làm giàu các ông đã dùng những mưu ma tàn ác, độc hiểm để có tiền và có quyền. Các ông đã huy động lực lượng công an để bảo vệ và đem thắng lợi về cho mình bằng mọi phương thức. Những chiếc ghế các ông đang ngồi được kết thành bởi hàng triệu sinh linh chết oan ức trong tù, trong trại cải tạo, trong đời thường bị cô lập, bao vây, trong oán hờn vì bị cướp đất lấy nhà. Các ông biết rõ oán thù do các ông gây ra bao la hơn biển cả. Không một gia đình nào không bị các ông ức hiếp. Không một cá nhân nào không có vấn đề với đảng cộng sản và công an côn đồ. Không tôn giáo nào được bình yên tự do hành đạo. Không sắc tộc nào được tự do sống trong bình an.
Sự sợ hãi đã biến tất cả những gì các ông thấy, nghe đều là của địch, đều là những nguy hiểm cho các ông. Bằng mọi phương cách đê tiện, nham hiểm, ác độc các ông đã tạo nên hàng triệu gia đình mất cha, hàng triệu người vợ mất chồng. Vì quá sợ hãi các ông đã bối rối sai lầm trong mọi hành động và kết quả là tất cả các ông, từ ông nhỏ đến ông to đều được nhân dân ghi tên nhớ mặt chờ ngày đưa ra xét xử. Nhân dân ở đây nhiều lúc có nghĩa hẹp hơn, đó là những người trong khu phố của các ông, những nạn nhân trong khu vực các ông cầm quyền, những người trong làng, trong xã các ông.
Các ông biết rõ khi giờ G đến, cho dù chính quyền tiếp nối có nhân đạo cách nào đi nữa cũng không thể nhanh tay can thiệp được những cuộc trả thù đẫm máu của những người này, không chỉ riêng cá nhân mà là cả gia đình các ông vì sự oán hờn cao ngất tựa trời. Các ông đang ngày đêm lo sợ giờ G đó xảy đến. Nhiều người trong các ông đã tẩu tán tài sản, tậu nhà mua biệt thự ở nước ngoài để dọn đường chạy trốn, nhưng các ông cũng biết rất rõ và rất rõ là cho dù các ông bay lên trời hay chui vào lòng đất những tội ác các ông đã làm sẽ luôn bám theo các ông cùng những quả báo của nó. Sự sợ hãi đã đưa các ông từ sai lầm này đến sai lầm khác.
Các ông đã kết án những người anh hùng dân tộc dám công khai bày tỏ sự nguy hiểm của Trung cộng khi chiếm đất lấn đảo của Việt Nam, những người dám công khai chỉ trích những sai trái bất công của chính quyền, dám công khai đòi tự do ngôn luận, tự do tôn giáo. Những bản án vô nhân đạo này sẽ quay ngược về phía các ông và nó sẽ nhân lên gấp trăm gấp ngàn lần. Bọn công an côn đồ các ông đang sử dụng sẽ là những người đầu tiên quay lại đâm vào tim vào gia đình các ông, chơi với dao sẽ chết vì dao. Các ông cũng biết rõ lực lượng quân đội sẽ không đứng về phía các ông trong những giờ phút cuối cùng vì họ là con em của nhân dân, mãn thời hạn bị bắt buộc thi hành nghĩa vụ quân sự họ lại là những người dân như mọi người khác. Các ông thường có những quyết định điên cuồng, có thể các ông sẽ ra lệnh bế quan tỏa cảng, nội bất xuất ngoại bất nhập, làm cỏ tất cả những phần tử chống đối để không xảy ra như trường hợp các nước Li-Bi, Ai cập. Các phương tiện truyền thông sẽ bị cắt đứt, internet bị gián đoạn, các thông tin bị cô lập ở từng địa phương để không ai biết và không ai liên lạc được với nhau. Công an được huy động đến mức tối đa truy tìm và thủ tiêu các phần tử đối lập. Sau đó một vài năm, khi đất nước đã sạch bóng “quân thù”, nhà nước các ông lại “đổi mới” một lần nữa để ra mắt với cộng đồng thế giới.
Thưa các ông, khi cơn lũ của sự phẫn uất, của hờn căm tràn xuống thì tất cả các ông sẽ bị cuốn trôi. Không có sức mạnh nào bằng sức mạnh của toàn dân. Giải pháp duy nhất để giải quyết vấn đề khi còn kịp để tránh đổ máu là trả tự do cho những tù nhân lương tâm vô điều kiện và ngay lập tức. Trao trả đất nước lại cho nhân dân. Có như thế các ông mới hy vọng còn một chỗ dung thân.
Chần chừ, níu kéo, ngoan cố đến giờ G,
máu các ông và gia đình vợ con là những người vô tội bị vạ lây
sẽ nhuộm đỏ mọi ngỏ ngách từ thành phố đến thôn làng.
máu các ông và gia đình vợ con là những người vô tội bị vạ lây
sẽ nhuộm đỏ mọi ngỏ ngách từ thành phố đến thôn làng.
Dân tộc đang căm hờn.
Nhân dân đang phẫn uất.
Mới đọc qua tựa bài ắt có người thắc mắc, hỏi “ủa sao kỳ lạ vậy, Cộng sản mà lại đi tỵ nạn CS, bỏ nước ra đi hàng loạt thành phong trào”.
Nhưng bình tâm tìm hiểu thí thấy chuyện tưởng như đùa mà lại có thật. Những con số vô hồn, những sự kiện lạnh lùng, những thông tin, nghị luận độc lập nói lên sự thật. Rất có, có rất nhiều, rất phổ biến thành phong trào người ở xứ CS bỏ nước ra đi tỵ nạn CS. Đang xảy ra thành phong trào, thành thời trang ở hai chế độ CS còn sót lại lớn nhứt ở Á châu: Trung Cộng và Việt Cộng.
Dưới nhiều hình thức nhưng tựu trung là hoặc là chánh thức cho người nhà dùng tiền xin nhập cư vớivisa đầu tư, visa du học rồi lấy vợ hay chồng ở lại, hoặc là chuyển tìền lậu ra ngoại quốc đề tẩu tán tài sản – theo phong tục của rất Tàu “nhứt con nhì của”. Nhưng chỉ một mục tiêu chuẩn bị nơi “hạ cánh an toàn”, nói theo kiểu Thủ Tướng VNCS nhận định về làn sóng này.
Hơn ai hết những người CS là những người biết rõ không thể cứu sống một xác chết là chủ nghĩa CS sau khi các nước CS Đông Âu và Liên xô đột quị, chết bất đắc kỳ tử. Việc lợi dụng cái xác ướp đó, “lộng kiếng” hình để lấy tư tưởng Hồ chí Minh, Mao trạch Đông để tiếp tục độc chiếm quyền hành, làm giàu cho cá nhân, gia đình và phe đảng bằng cách chuyển sang kinh tế thị trường theo định hướng “xã hội chủ nghĩa” nhưng giữ cái đuôi lòng thòng xã hội chủ nghĩa của con nòng nọc khiến nó không chuyển hóa thành con cóc, con nhái để có thế thấy trời cao đất rộng được.
Hơn ai hết những người CS biết xã hội CS là một xã hội bế tắc, tranh giành quyền lợi, chức vụ thường theo qui luật ai thắng ai, một mất một còn, “thịt nhau” bằng nhiều thủ đoạn chớ không tương nhượng.
Còn những người ăn theo CS thừa biết làm ăn với CS, CS “vỗ béo” đến mức độ nào đó để ăn chia, khi biết “mánh” rồi hay khi “bể mánh”, chuyện đổ bể, là CS “thịt” liền để bịt đầu mối và trừ hậu hoạn. Vụ Bí Thư Tỉnh Ủy Trùng Khánh ở TC bị lột tất cả chức vụ, vợ bị tù hình sự, tay em giám đốc công an và nội chính hét ra lửa bị 15 năm tù hình sự nói lên sư thối nát và hạ nhau trong nội bộ đảng nhà nước của TC.
Vụ Bầu Kiên ở VNCS rất thân thế với Thủ Tướng Dũng bị phe Tổng Bí Thư Trọng và Chủ Tịch Nước Sang “chơi sát ván”, bắt bỏ tù. Những phụ tá của ngân hàng tư lớn hàng thứ tư ở VN của y cũng bị bắt, cho thấy kinh tế và tài chánh trong chế độ CS rất bấp bênh, lúc nào cũng có thể bị phe đảng gây bất ổn.
Nên cán bộ, đảng viên CS và những người ăn theo có lý do để tỵ nạn CS. Tài sản, gia đình, con cháu mà để trong chế độ CS là rất bất ổn, phiêu lưu, như giao trứng cho ác vậy. Nên họ tìm đường thoát thân, tẩu tán tài sản là chuyện cố nhiên.
Những con số sau đây do báo chí, khảo cứu ngoại quốc, độc lập về làn sóng chào TC bằng chân, chuyển con, chuyển của sang các nước tự do, dân chủ, số lượng quá nhiều, qua nhiều hình thức.
Một chuyên gia về TC sự vụ, Jonathan Manthorpe cho biết 90% trung ương ủy viên Đảng CS ở TC đã âm thầm đưa một phần gia đình và tẩu tán đa số tài sản ra ngoại quốc.
Còn giới ăn theo TC, thì 60% nộp hồ sơ xin di dân, theo thủ tục nhập cư đầu tư, đem vào nửa triệu Mỹ Kim và lập cơ sở thu nhận khoảng 10 nhân công, một thủ tục các nước tiền tiến ở Tây Âu, Bắc Mỹ thường qui định.
Du sinh từ TC chiếm tỷ lệ cao nhứt ở Mỹ, Canada, Pháp, Đức và Úc. Tập Cận Bình, Phó Chủ tịch TC, Tổng bí thư đảng là Giang Trạch Dân và Triệu Tử Dương, Bạc Hy Lai bí thư Trùng Khánh đều có con cháu học ở Mỹ.
Một thông tín viên của BBC, John Sudworth mới đây ngày 22/8/12 từ Thượng Hải tường thuật “có một thứ hàng xuất khẩu từ Trung Quốc mà dường như hiện nay không ai ngăn cản nổi – đó là các triệu phú”. “Hầu hết họ nghĩ rằng tôi có quá nhiều tiền ở đây. Rồi sẽ tới ngày chính phủ thay đổi chính sách và lấy lại hết”.
Hồ sơ di trú công cộng của Mỹ cho biết số visa đầu tư để định cư EB-5 mà Mỹ cấp cho dân TC tăng như hoả tiễn: năm 2006, chỉ có 63 visa; năm 2011 lên 2.408 visa; và trong năm 2012, nửa năm đã 3.700 visa.
Ở Úc cũng tăng nhanh, năm 2011 di dân Trung Quốc vào Úc nhiều hơn dân Anh, đảo ngược truyền thống người Anh là sắc dân nhập cư Úc nhiều nhứt.
Ở Pháp cũng tăng, di dân dầu tư của TQ mua gần hết vườn nho làm rượu chát ở Bordeaux, Bourgogne.
Còn tại VNCS, “thầy sao trò vậy”. Trong nhiệm kỳ 4 năm đại sứ của Mỹ Michael Michalak, Ông tự hào về tỷ lệ sinh viên VN du học Mỹ tăng lên 400%. Niên học 2011-12, báo trong nước VNExpress cho biết “số lượng sinh viên Việt Nam học tập tại các trường đại học và cao đẳng Mỹ lên tới gần 15.000 người trong năm học hiện tại, đưa Việt Nam lên thứ 8 trong danh sách các nước có nhiều sinh viên học tại Mỹ”. Đặc biệt VNCS chơi rất trội cho học sinh du học và cho đem “bảo mẩu” theo. Số học sinh du học Mỹ cho mẹ hay người bảo trợ theo, học trung tiểu học hoàn toàn miển phí không ít.
Chắc chắn số sinh viên học sinh du học Mỹ này không phải là dân con nhà nghèo, học giỏi được học bổng du học. Đại đa số là du học tự túc bằng tiền của gia đình. Học phí Mỹ mắc nhứt thế giới. Chỉ có con cháu của cán bộ đảng viên CS có quyền và tiền và của những đại gia ăn theo CS giàu sụ mới du học Mỹ tự túc nổi.
Một số lớn ở lại quản tri, giám sát tài sản của cha mẹ giao cho người thân sở tại làm ăn. Một số “mua chồng, mua vợ” để thành công dân Mỹ. Họ có tiền nên có cả chục cách để ở lại Mỹ. Nhưng chỉ một mục tiêu là tạo nhịp cầu cho cha mẹ hạ cánh sau khi thu vén cuối đời.
Con gái của TT Dũng Nguyễn Thanh Phượng đã từ chức các công ty ngon ăn, dọn đường di tản chiến lược. Nhưng liệu người chồng Mỹ gốc Việt có chịu trả tài sản đứng tên thay cho gia đình cha vợ không.
Nhưng đâu phải một mình TT Dũng tẩu tán tài sản, gởi giấu ở ngoại quốc. Tin bán chánh thức khó có thể phối kiểm (vì là đồ lậu), số tài sản, đúng ra là ngoại tệ mạnh, các lãnh tụ Đảng Nhà Nước VC gởi giấu ở ngoại quốc nhiều lắm.
Ông John Shapiro, một cựu chiến binh Hoa kỳ sau 3 tuần lễ thăm VN để tính chuyện làm ăn buôn bán, cho biết các tai to mặt bự của Đảng Nhà Nước VNCS, vợ con, bà con tứ thân phụ mẫu đều có công ty. Và Đảng Nhà Nước CSVN cho phép các công ty được chuyển ngân ra nước ngoài lên nửa triệu đô la. Một hình thức rửa tiền một cách hợp pháp. VNCS có 700 đảng viên CSVN có tài sản từ 100 đến 300 triệu đô la, và khoảng 2000 đảng viên có tài sản từ 50 đến 100 triệu đô la. Hầu hết có tẩu tán ra ngoại quốc cho thân nhân của đảng viên cao cấp ở nước ngoài làm sở hữu chủ. Ông Shapiro cho một thí dụ điển hình vợ bé của tổng cục trưởng phản gián làm ăn rất lớn ở Âu châu, em ruột của trung tướng VC, tổng cục phó tổng cục phản gián đang kinh doanh rất lớn ở Nam Cali, vợ con của Giám đốc Kinh tế và thân nhân của Đỗ Mười thủ đắc những tài sản nhiều triệu đô la ở Vancouver, Canada và cả ở New York, Houston.
Câu lạc bộ dân chủ cho biết “Một nguồn tin tuyệt mật của một nhân vật cao cấp của Bộ Công an cho biết từ tháng 2/2005 số tiền khổng lồ mà các quan chức cao cấp VN gửi tại ngân hàng Thụy sĩ. Cụ thể như:
Cựu Chủ tịch nước Lê Đức Anh hơn 2 tỉ USD cộng 7 tấn vàng;
Cựu Tổng Bí thư Đỗ Mười 2 tỉ USD;
Đương kim Bộ trưởng Quốc Phòng Phạm văn Trà 2 tỉ USD cộng 3 tấn vàng;
Cựu Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu 500 triệu USD;
Đương kim Chủ tịch nước Trần Đức Lương 2 tỉ USD;
Đương kim Thủ tướng Phan văn Khải hơn 2 tỉ USD;
Đương kim Phó Thủ tướng thường trực Nguyễn tấn Dũng hơn 1 tỉ USD;
Đương kim Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh 1,3 tỉ USD;
Đương kim chủ tịch Quốc hội Nguyễn văn An hơn 1 tỉ USD;
Cựu phó ủy ban thể dục thể thao Quốc gia Lương quốc Đống 500 triệu USD;
Cựu Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn mạnh Cầm hơn 1 tỉ USD;
Cựu Thứ trưởng thường trực Bộ Thương mại Mai văn Dậu hơn 1 tỉ USD.”
Bản tin gọi là tuyệt mật vừa rồi của Câu lạc bộ dân chủ chưa thấy ai kiểm chứng được, nhưng nếu đúng tới 1/5 các con số đó cũng là kinh khủng rồi.
Chỉ ở Thụy sĩ thôi mà hàng mấy chục tỷ rồi. Còn bao nhiêu ngân hàng các nước lớn ở Tây Âu, Bắc Mỹ nữa. Từ năm 2005 mà cả mấy chục tỷ ở Thụy sĩ rồi, cho đến bây giờ 2012 gần 7 năm sau, con số đô la gởi ngoại quốc của những người như TT Dũng nghe nói đã lên đến 19 tỷ rồi.
Cán bộ đảng viên lớn và các đại gia ăn theo của TC và VC làm đủ cách, đủ kiểu để tẩu tán hai của quí trong đời theo truyền thống Trung Hoa ”nhứt con, nhì của” ra các siêu cường để cất dấu hầu có nơi hạ cánh an toàn.
Nhưng họ quên một điều, từ TT Marcos của Phi luật tân, đến Suharto rất thân với Mỹ nhưng sau khi bị nhân dân lật đổ, số tiền bất chánh, gởi lậu đó đâu có được hưởng. Tất cả bị chánh quyền mới kiện đòi các ngân hàng trả lại cho ngân sách quốc gia.